Kim quốc.
Tuyết rơi trắng xóa, mưa tuyết từ bầu trời rơi xuống, đó là cả một chặng đường dài, những bông tuyết trắng xóa trong đem đen, quả là một cảnh tượng đẹp.
Tôi đưa tay hứng lấy một bông tuyết, cảm giác mát lạnh trong lòng bàn tay, bông tuyết tan dần, rồi hóa thành nước. Tôi nhìn cảnh vật xung quanh, màn đêm tuyết trắng, làm tôi có một cảm giác khó nói thành lời. Giống như tâm trạng tôi bây giờ...
Nhớ lại chuyện khi nãy...
-S...Sakura...cậu vừa nói cái gì vậy? tớ nghĩ chắc chắn là...tớ nghe không rõ rồi, vậy nên...cậu có thể nói lại không.-Naruto ngơ ngác.
-Cậu nghe được rồi mà, Naruto...tớ nói là...cậu từ bỏ đi.
Cả một đám người mặt ngẩn ra không hiểu gì.
-Tớ đã nói rồi, thật ngu ngốc làm Sao khi mà cậu lúc nào cũng cố gắng mang SaSuke quay về, trong khi cậu ấy chẳng bao giờ để tâm đến điều đó, hay có ý định quay về. Tớ nghĩ là cậu nghe rõ lời tớ nói chứ, cậu từ bỏ đi.
Tôi lạnh nhạt nói, Naruto ngẩn ra, cậu tù từ cũng hiểu được vấn đề, nghiêm túc lại nhìn tôi.
-Nhưng tại Sao...bỗng dưng cậu lại như vậy? đùa như vậy không vui một chút nào đâu, Sakura chan... chính xác thì chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy.
-Tớ không đùa đâu, Naruto. Và tớ bây giờ đang rất tỉnh táo biết mình đang nói gì, chẳng có ích gì khi mà cậu cứ bám theo cậu ta, một người đã phản bội làng, cậu chẳng thể làm được gì để thay đổi được cậu ấy, quá khứ không, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-naruto-ao-mong-hong-anh/2504897/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.