Lam Trạm cảm thấy ngày hôm nay chẳng khác gì tra tấn.
Cái xe rẻ tiền này cứ xóc lên xóc xuống khiến bữa sáng của anh gần như chạy lung tung khắp lục phủ ngũ tạng, hệ thống sưởi mát lại không có, động cơ chẳng khác nào những phiên bản lỗi thời của thế kỉ 19, đã vậy lại còn nghe mấy loại nhạc quái đản. À nhắc đến nhạc, Lam Trạm thật không hiểu cái tên này có phải là con người nữa không, nếu cần anh có thể cho cậu ta tàu bay về sao hảo gấp. Volum thì bật to hết mức, Lam Trạm luôn thuộc trường phái tĩnh lặng, anh ghét sự ồn ào, vậy mà người kia cứ ương bướng cãi lại, đòi bật to lên.
Và bây giờ cậu ta cực thỏa mãn khi ngồi nghe một tên ca sĩ nào đó đang rên rĩ hát:" Á Á Á Á.....ánh sáng chiếu rọi và tôi cần nhưng điều TỐT ĐẸP NHẤT!!!!!!!!"
Kinh dị!
Điều tốt "đẹp nhất" của anh bậy giờ là đang nghe nhạc cùng với một tên điên!!!!!
Sau tiếng rè rè như nhiễu âm thanh kia, chợt một bài hát khác lại vang lên, vẫn cái chất giọng the thé như vịt đực kêu,có đều nhạc đệm lại hay hơn một chút, coi như bù trừ.
A! Ngụy Anh lắng tai nghe, chợt trên mặt hiện lên vẻ thích thú.
Đông phong chí.
Bài này vốn do Aki Akiệt hát, nhưng bây giờ lại do một tên ca sĩ dạo nào đó nhép lại, chẳng khác gì sỉ nhục một nghệ thuật cả, thế mà tại sao trông cậu ta lại vui vẻ như vậy? Nhìn cái mặt đang hào hứng kia, bỗng chốc Lam Trạm nghĩ con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-ma-dao-to-su-nhung-chuyen-chua-ke/1384472/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.