Thiếu niên này rất kì lạ, chỉ im lặng uống như chết khát kia rồi bước ra ngoài, Lam Trạm không thích những người như vậy, giống như là đang hành hạ bản thân, mà kệ đi dù gì cũng không liên quan đến anh.
Những ngày sau đó, thỉnh thoảng Lam Trạm cũng hay tới quán bar này, đơn giản là vì nó rất trang nhã và không nồng đậm những cái mùi khó chịu kia, những vị khách tới đây cũng khá trầm lặng, họ chỉ nhâm nhi ly rượu mình thích và thỉnh thoảng nói về những tin tức trong xã hội.
Cậu thiếu niên kia dường như cũng thích nơi này, mỗi khi Lam Trạm tới nơi này ngồi khoảng năm phút là thấy cậu ta xuất hiện, thân thể cao gầy cùng nụ cười nhợt nhạt kia luôn là sự chú ý đối với mọi người, dần dần sự xuất hiện của cậu cũng thành một thói quen trong lòng Lam Trạm, mà cũng có lẽ là đối với mọi người trong quán này, mọi người nói chuyện thân thiện hơn, quả thật cậu ta cũng hòa đồng, thậm chí là cợt ngả, hay chọc ghẹ những người trong quán này, nhưng chỉ là "Thỉnh thoảng" thôi.
Mỗi lần như vậy Lam Trạm bỗng cảm thấy một cái gì đó quen thuộc.
Dường như có thể với tới nhưng không chạm được.
Rất quen.
Một cái gì đó xa xôi.
Một cái gì đó chờ đợi.
Một cái gì đó cố chấp.
Con người đó vẫn xuất hiện đều đặn ở đây, mỗi khi anh đến không lúc nào là không thấy cậu ta. Ánh mắt vẫn lạnh nhạt pha chút........hoài niệm? Lam Trạm không chắc, cậu ta quả thật rất kì lạ, mỗi thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-ma-dao-to-su-nhung-chuyen-chua-ke/1384467/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.