Aoko rời khỏi vùng đất vĩnh hằng, nàng lại nuốt lời.
Nàng sẽ không trở lại bên cạnh hắn, sẽ không.
Dọc theo đường đi, nước mắt nàng vẫn rơi, cho đến khi hốc mắt đau xót, rốtcuộc không thể khóc được nữa mới thôi. Nàng đi đến trước sơn động sauthôn trừ yêu sư cách vùng đất vĩnh hằng không xa, hít một hơi thật sâu,lúc này mới ngẩng đầu nhìn vào sơn động đen sì.
Tỷ tỷ, muội đến thăm tỷ.
Aoko đi vào sơn động, nhưng chỉ đi được vài bước rồi dừng lại, cả người bắtđầu run rẩy, nâng tay giơ lên phía trước mặt, không ngờ lại bị một mànchắn vô hình ngăn trở, một tiếng “đinh” nhỏ vang lên, kết giới màu lamnhạt như nước chậm rãi xuất hiện trước mắt.
Lồng ngực nàng lại bức bối, thật vất vả mới có thể đè ép được cảm giác này, giọng nói rất nhỏ của nàng vang lên.
“Tỷ tỷ, đã nhiều năm trôi qua như vậy , tỷ vẫn không chịu cho muội đi vàosao…Tỷ tỷ, muội nhớ tỷ, muội nhớ tỷ…Cầu xin tỷ, để muội đi vào đi, cầutỷ…”
Trong không khí dường như truyền đến một tiếng thở dài, kếtgiới trước mắt như mặt hồ nước gợi sóng lăn tăn, sau đó nháy mắt biếnmất.
Lúc này nàng mới nhấc chân đi vào, sau đó đứng ở chỗ sâutrong sơn động. Trong sơn động lạnh lẽo mà náo nhiệt, lạnh lẽo là bởi vì không có một hơi thở của người sống, náo nhiệt là bởi vì khắp nơi trênmặt đất đều chất chồng hóa thạch cao như núi.
Aoko bước lên phíatrước, ngẩng đầu dùng ánh mắt đau đớn nhìn bộ xương con người duy nhấttrong đám yêu quái kia. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-inuyasha-vinh-hang-khong-ton-tai/79043/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.