Trời dần dần tối, trong phòng không bật đèn, nàng ngồi một mình trong bóngtối, không chuyển mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, gương mặt không hiệnrõ cảm xúc. Quản gia đứng cách đó không xa, cũng không bật đèn, cứ cungkính đứng như vậy.
Gió đêm hơi lạnh, từ cửa sổ thổi vào trongphòng. Bóng cây ngoài phòng lay động, truyền đến từng tiếng xào xạc. Làn gió nhẹ nhàng lay động rèm cửa, chạm qua sợi tóc mềm mại của nàng, thổi vào căn phòng im lặng.
“Có phải tôi…đã tự cho mình là đúng..”
Quản gia sửng sốt.
“Tôi vẫn nghĩ rằng, chỉ có việc bản thân mình muốn làm mới là đúng đắn, chưa bao giờ nghĩ qua cảm nhận của người khác. Cha mẹ vì bảo vệ tôi, khôngchịu đến gần tôi, lấy danh nghĩa yêu thương mà làm tổn thương tôi, tuyrằng tàn nhẫn nhưng rất hiệu quả…Chỉ là…thật khó chấp nhận.”
Quản gia gật gật đầu, có chút xúc động nói : “Đại tiểu thư nói rất đúng, thứ tình cảm yêu thương này nên nói ra, nếu không đối phương sao có thểhiểu được, muốn bảo vệ đối phương không nhất thiết phải dùng cách làmtổn thương họ, ở bên nhau cho đến cuối cùng, mặc dù về sau thật sự vĩnhviễn xa cách, cũng sẽ không hối hận. Phu nhân và lão gia quả thực đãkhông nghĩ tới điều này.”
Lúc trước nàng…không phải cũng làm nhưvậy với Sesshomaru sao, vì sao lại không nghĩ ra đây. Không biết đếnđiều này không chỉ có vợ chồng Shiina, còn có chính nàng nữa.
A… Thật khờ, thật khờ!
Sesshomaru, Sesshomaru, Sesshomaru…
Thật muốn gặp chàng, rất muốn gặp chàng.
Chàng là ánh sáng còn sót lại chiếu rọi sinh mệnh ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-inuyasha-vinh-hang-khong-ton-tai/79042/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.