“Bộp!”
“Game won by Ogihara, 6: 3 ”
Lau mồ hôi, Ogihara đi tới đối diện, cười nói, “Ryoma, cậu tắm cho Karupin nha.”
“Backy, vì sao không tháo Power Ankle dưới chân?” Ryoma hơi mất hứng, không phải vì thua mà vì đối phương lại chỉ tháo Power Ankle trên tay.
Đi tới trước mặt Ryoma, Ogihara nhỏ giọng nói: “Ryoma, tớ cũng không muốn đánh lâu rồi lại ngủ lâu như vậy, buổi tối tớ còn muốn cùng đội trưởng luyện tập mà. Được rồi, có muốn tớ giúp cậu tập luyện không?”
“... Đương nhiên.” Sắc mặt Ryoma dịu xuống một chút, nghe được đề nghị của Ogihara, trong mắt cậu hiện lên mừng rỡ.
“Itsuki-chan, thế nào rồi? Mệt à?” Ra khỏi sân bóng, Fuji lập tức cầm lấy túi tennis của Ogihara.
“Không mệt.” Nhận lấy khăn mặt Yukimura đưa tới, Ogihara nói, “Seiichi, buổi tối đến chỗ tôi ăn cơm đi.”
“Không cần, Itsuki-chan, giờ tôi phải về bệnh viện.” Anh biết nếu mình đến nhất định Ogihara sẽ lại phải đưa anh về.
“Yukimura, đi thôi, tôi đưa cậu về.” Atobe mở miệng.
“Seiichi, đến đi mà.” Ogihara yêu cầu.
“A, Ogihara... Tôi cũng muốn đi.” Mỗ vị mèo con vừa mới lấy lại tinh thần sau trận đấu vừa nghe thấy có ăn thì kêu to lên.
“Được, hôm nay tất cả mọi người đến chỗ tôi ăn cơm đi, đồ ăn Trung Quốc tôi làm rất được đó.” Ogihara mời tất cả những người khác, sau đó lại nhìn về phía Yukimura, “Seiichi, tôi làm canh thịt bò anh thích uống nhất được không?”
“Ừ, Itsuki-chan, vậy phiền phức cậu rồi.” Yêu cầu của cậu, anh rất khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hoang-tu-tennis-khong-muon-lam-hoang-tu/2006280/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.