Trên boong tàu, Ogihara cảm nhận được cảm giác ướt át trên mặt vì gió biển. Cúi đầu nhìn nước biển tối tăm, Ogihara mở ra hai cánh tay, gió biển thổi làm tay áo cậu phất phơ bay bay, “cuốn theo chiều gió” có phải là như thế này không. Có người kéo cánh tay cậu xuống, ngẩng đầu, Ogihara kinh ngạc hỏi: “Atobe, sao anh lại ra đây?” Không phải anh ấy ở bên trong bàn chuyện đấu giao hữu với mấy người kia sao?
“Sinh nhật mà lại bỏ ra ngoài, thế nào, không thích cách bổn đại gia tổ chức, hả?” Atobe giả vờ tức giận nói.
“Ha ha, sao có thể?” Ogihara quay lại dựa lưng vào lan can nói, “Sao tôi có thể không thích sự sắp xếp này của Atobe chứ, nguyên nhân là vì cực kì thoả mãn nên thật muốn ngắm cái du thuyền xa hoa này của Atobe đại gia một cái nha.” Nhận lấy nước trái cây Atobe giúp cậu cầm ra, Ogihara nịnh nọt nói.
“Ogihara, gọi Keigo đi, nếu đã là bạn bè, tôi cũng gọi cậu là Itsuki-chan được rồi.” Yêu cầu của Atobe mang theo vài phần cường thế.
“... Uhm... Tuân lệnh, Atobe đại gia, ” Ogihara nở nụ cười, “Keigo đại gia?” Gió trên biển thổi bay tóc Ogihara từ phía sau, mặt Ogihara bị tóc che mất, Atobe đột nhiên nghĩ Ogihara bỗng nhiên trở nên có vẻ không chân thật. Kéo Ogihara đến trước mặt, Atobe nhìn kỹ mặt Ogihara, vừa rồi tự nhiên anh lại không nhìn kĩ được vẻ mặt Ogihara.
Cho rằng Atobe không muốn mình bị gió thổi, Ogihara không ngạc nhiên với cử chỉ của Atobe, đi tới ngồi xuống bậc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hoang-tu-tennis-khong-muon-lam-hoang-tu/2006275/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.