Thiên địa một cánh đồng cỏ trải dài tới cuối chân trời. Làn gió thổi tới, lại làm cho từng cánh hoa cuốn bat đi, mùi hương thơm thanh nhã mà dịu ngọt trải dài trong không khí. Trời xanh mây trắng, cỏ xanh, hoa tím, một bức tranh cảnh vật tuyệt đẹp!
Trên cánh đồng cỏ, có 3 cái bóng nhỏ đuổi nhau. Trong đó, hai đứa bé chạy trước là hai bé trai, dung mạo giống hệt nhau, có phần hưng phấn tinh nghịch lăn lộn qua lại trên cánh đồng hoa.
Riêng đứa bé đi sau, có vẻ nói cho đúng hơn là một thiếu nữ. Dung mạo nàng vô cùng xinh đẹp, thiên địa không có cách tranh phong, nơi nàng đi qua thì nhất nhất cây cỏ như phải cúi đầu. Nàng nhìn hai đứa nhỏ quần nhau trên cò cười dịu dàng:
“Thụy Nhi, Du nhi, hai đứa không được nghịch ngợm quá mức như vậy!”
Thiếu nữ bước đến, trên mặt vẫn treo lên một nụ cười khuynh thiên đảo địa. Nàng cúi xuống, nhấc từng đứa nhỏ lên rồi lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau người cho chúng.
Đứa nhỏ nhìn chững chạc hơn một chút cúi đầu cười, còn đứa nhỏ còn lại nghịch ngơm le lưỡi, vô cùng không cam lòng mà bĩu bĩu môi xinh:
“Không phải do Thụy nhi! Là do Du ca ca trêu đùa Thụy nhi trước, Nhan tỷ, tỷ mau phạt Du ca ca đi!”
Thiếu nữ xinh đẹp cười vân đạm phong khuynh, tiếu liệt thiên địa, đưa tay khẽ búng mũi đứa nhỏ, mắng yêu:
“Thụy nhi ngày càng hư, sao lại đổ lỗi cho ca ca như thế!”
Thụy Nhi biết không qua mắt được thiếu nữ, khẽ cúi đầu như biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-hoa-thien-cot-than-ma-chi-tranh/1533299/quyen-2-chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.