Thiên cung mây mù lượn lờ khắp chốn, hồng hoan vạn năm trải dài linh khí quấn quanh nhật nguyệt. Ánh trăng sáng mờ hệt như càng thêm một phần vừa nhu hòa, vừa thêm phần quỷ dị. Nam cực tiên tôn vừa cưỡi mây, vừa ngái ngủ chật vật đi vào điện Kim Loan, trời mới biết tại sao Thiên Đế lại muốn triệu tập tiên quan khắp bốn cõi họp bàn việc gì mà đêm hôm lại gấp gáp như vậy! “Nam cực, ngài đó à? Ngài mau đoán xem, Thiên Đế muốn bàn back việc gì mà gấp gáp như vậy chứ?” “Hóa ra Đông hải Long vương! Hazz, ta cũng thực không biết, ngài có nghe phong phanh chuyện gì chăng?” Đông hải long vương nhăn mi làm cái mặt xấu xí của ông càng thêm nhăn nhó tới tệ! Ông ta nhìn quanh một lượt rồi đưa tay chỉ về phía điện Kim Loan: “Tiên tôn có lẽ còn không rõ, ân sư của công chúa Nguyệt Thiên Tình vừa bái kiến Thiên đế, ngài ấy pháp lực, thông thấu cổ kim, được Thiên Đế vô cùng coi trọng nha! Chuyện nói ra rất dài, còn liên đới đến cả vị thần nơi Trường Lưu và chưởng môn tiên tử Hoa chưởng môn của Mao Sơn, thực rất phức tạp!” Không nghe được gì nhiều mấy nhưng Nam cực tiên tôn thật rõ ràng chuyện Thiên Đế muốn bàn là chuyện cực kì lớn, lại liên đới tới cả hai môn phái tu tiên lớn của nhân giới, còn cả Hoàng tộc là công chúa Thiên Tình! Cho tới khi Nam cực tiên tôn vào tới Kim Loan điện mới rõ ràng, đâu chỉ phải là chuyện lớn còn là chuyện vô cùng lớn, vô cùng phức tạp! Tiêu Dao tiên tôn, sư phụ thần bí của công chúa Thiên Tình đứng trên cao, kiêu ngạo nhìn xuống chúng tiên, hắn cười nhạt: “Chư tiên chớ vội, Tiêu Dao ta hôm nay tới là vì việc lớn của Tiên giới! Chuyện này thật sự vô cùng quan trọng, liên quan tới vận mệnh quan trọng của cả Tam giới!” Chúng tiên nhíu mày, tiên giới có chuyện gì thật quan trọng như vậy? Đông Linh tiên tôn nhíu mày, nói: “Chuyện quan trọng như vậy tại sao chúng ta không mời ý kiến của Trường Lưu?” Tiêu Dao tiên tôn nghe xong thì cười nhạt, lạnh lùng nói: “Ti Mệnh tinh quân!” Tin Mệnh Tinh quân cúi đầu, nhẹ nhàng bước ra, trên tay còn kính cẩn mang theo một cuốn sách cuộn màu vàng, cực kì tinh xảo, trên đó còn có cả kim quang lấp lánh hệt như thần vật! “Chư tiên, ta có chuyện muốn thuật lại. Ta nắm giữ mệnh cách người trần có trăm năm, mệnh cách tiên tộc vốn là do trời quản, nhưng hiện nay, Vô Cực thiên thư xuất hiện, thiên kiếp tiên tộc đến rồi!” “Cái gì? Thiên kiếp tiên tộc?” “Dốt cục là chuyện gì?” “Làm sao? Ta không hiểu,...” Chư tiên bàn tán xôn xao, người người nhìn nhau thật vô củng bối rối. Ti Mệnh tinh quân mặt mày nghiêm nghị, như có cái gì đó đè nén xuống cả đại điên, hắn liếc quan Thi6n Đế, thấy ngài khẽ gật, hắn mới tiếp tục nói: “Thiên kiếp tiên tộc dáng xuống, không sai biệt chính là do Lục giới có hai vị thần tiến giai, thần tộc chuẩn bị thức giấc!” “Thẩn tộc chuẩn bị thức giấc thì làm sao?” “Có điều chúng tiên chưa rõ, Thần tộc biến mất là do trời phạt, thần khí lưu động trong trời dất mạnh lên sẽ làm chúng thần thức giấc, Tám phương lâm kiếp hoang hỏa, ắt diệt sinh linh.” Tiêu Dao tiên tôn vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng, giải thích. Chúng tiên nghe xong, giật mình không thôi! Ti Mệnh tinh quan nghe xong thì khẽ gật đầu, tiếp tục lời nói của mình: “Trời không còn dung Thần cách, Hai vị thẩn mới được sinh ra trời đất có thể dung, nhưng Thần tộc thượng cổ là không thể. Vô cực thiên thư chính là mệnh cách do trời định nếu như Thần tộc thượng cổ thức tỉnh.” Nam Cực tiên tôn nhíu mày, trầm giọng nói: “Thiên kiếp của tiên giới ra sao?” “Nơi này ghi chép về kiếp nạm của Lục giới. Thần giới và Phật giới đã chon vùi trong bãi bể nương dâu. Tiên giới thì bảy bảy bốn chin ngày sẽ phải chịu ngàn kiếp hoang hỏa. Ma giới và Yêu giới thiên kiếp dàng xuống là sáu sáu ba sáu ngày chịu đủ vạn kiếp Thiên Lôi. Nhân giới cũng bị chìm trong khí tức hồng hoang, đại hồng thủy sẽ rửa trôi tất cả!” Bắc Hải Long vương nghe xong mà giật mình. Nếu tứ giới mà phải chịu kiếp như vậy thì sẽ làm cho trời đất trở về với khí hồng mông! Vạn vật biến mất, vũ trụ sẽ về với thửa sơ khai sao? Nhìn vẻ mặt vô cùng hoảng sợ của chư tiên, Nguyệt Thiên Tình vốn thanh lãnh đứng một bên lại cười nhạt, nói: “Thiên kiếp này, có cách giải!” “Thiên Tình công chúa, người mau nói, cách nào có thề cứu được lục giới của ta?!” “Hừ, Thiên kiếp dàng xuống chẳng phải bắt đầu từ cái gọi là Thần sao? Vô Cực Thiên thư đột nhiên xuất hiện nơi Thiên Táng nói rõ tất cả, chỉ cần bắt diệt hết chúng thần tỉnh dậy, trời dất sẽ trở lai vĩnh sinh, bất diệt!” Chúng tiên nhìn nhau, tâm thần bất định, đột nhiên Phàn Tượng tiên lên tiếng: “Nói sao cũng là thần, ta thật không biết làm sao có thể tiêu diệt được họ? Tuy chúng ta thế mạnh người động, nhưng muốn diệt sát hoàn toàn lại là chuyện khó!” “Có gì đáng ngại, ta tu tiên trăm năm có thừa! Tình cờ có lần đạt được một di tích viễn cổ. Nơi này có lưu trữ lại rất nhiều 'Tỏa Thần thạch' có tác dụng nhận ra ai là chúng thần thượng cổ! nếu vẫn không an, còn có cả 'Tỏa thần hương' mê hương này sẽ làm người ta mất đi thần lực tạm thời. Chuyện này thật quá dễ!” Thiên Đế nghe, cũng không khỏi gật đầu. Ngài suy ngẫm một lúc, lại trầm giọng nói: “Để tránh cho Lục giới lâm nạn, chúng tiên nghe lệnh, toàn lực truy sát chúng thần thượng cổ! không để bất kì ai lọt lưới! Hỏa thần Sát Thiên Mạch của Ma giới tuy không có hại gì cho ta, ta cũng không áp chế được một tân thần nên không động chạm gì tới hắn! nhưng để đảm bảo an toàn, mau truyền lệnh tới Trường Lưu để Tuyết Thần có thể tùy cơ ứng phó!” “Khoan!” “Tiêu Dao tiên tôn có gì chỉ bảo?” “Ta thực có chuyện muốn nói, Hoa Thiên Nhan, chưởng môn Mao Sơn thật ra nàng cũng là một thần linh thượng cổ, mang trong mình sức mạnh vô cùng to lớn, vậy mà nàng ta lại nhập nhằng không yên với Tuyết Thần Bạch Tử Họa. Chi bằng thế này, Thiên cung ta sẽ gả công chúa Thiên Tình tới Trường Lưu, đảm bảo Tuyết thần theo phe Thiên cung chúng ta! Nếu như hắn không chấp nhận, nói hắn hoặc mang đầu của Hoa Thiên Nhan hoặc ghép tội Trường Lưu phản bội Tiên giới, toàn lực đuổi bắt môn hạ Trường Lưu, Thiên Đế, người thấy sao?” Thiên Đế nghe xong thì gật đầu, đưa tay vuốt chòm râu dài của mình, Thiên Đế dõng dạc nói: “Trường Lưu Tuyết Thần Bạch Tử Họa tôn quý thật xứng đôi vừa lứa với công chúa Thiên Tình, giờ ta lại kết một mối lương duyên tốt đẹp! Hoa Thiên Nhan kia nếu thực là chúng Thần thượng cổ thì tuyệt không thể tha! Cứ theo lời của Tiêu Dao tiên tôn đi vậy!” “Thiên đế anh minh!” ******* Thiên cung chuyện lớn xảy ra mà Thiên Nhan vẫn không hề hay biết, nàng thực vui vẻ dạo chơi mấy ngày ở Ma giới cùng Sát Thiên Mạch, tới ngày thứ 3, nàng cùng Sát Thiên Mạch mới bước chân vào cung điện của Ma Giới. Ma giới chập chờn quanh là tử khí bao trùm, hắc vụ quẩn quanh nhưng lấp ló trong Sương đen lại là từng đóa hoa đẹp tới mê hồn. Sát Thiên Mạch thấy nàng tò mò, liền cười nói với nàng: “Loài hoa này có tên Phi Vũ, mong manh như mao, đẹp như vũ. Có hai màu lân nhau tỏa sắc. Khi là màu đỏ thì tỏa ra huyết khí, mà trắng lại tỏa ra mê hương nhưng tiên lực cao chút là sẽ không ảnh hưởng gì nhiều!” Thiên Nhan cười, ha ha ngắt lấy mấy bông trắng, lại cầm vài bong đỏ, nhìn chúng một hồi rồi quay lại nói với Sát Thiên Mạch: “A Mạch ca ca, Ma cung của huynh chơi có vui không? Nếu như không vui muội sẽ ở lại nơi này chơi đùa a~” Sát Thiên Mạch bất lực, lại dỗ dành nàng một phen, Thiên Nhan mới chịu đi tới Ma cung một lượt. Vào tới Ma cung, thật không ngờ nàng lại gặp tới mấy người bạn cũ a~. Đông Phương Úc Khanh, Mạc Băng tiên và cả Hiên Viên Lãng a~. Sao lại náo nhiệt void vẻ như thế này? Thiên Nhan lại cười nhìn nữ tử đứng hơi xa, dung mạo nàng thật thanh tú, ưa nhìn. Nhưng trong đôi mắt nàng không được vui vẻ cho lắm! “Nàng là?” “Lưu Hạ, muội muội của ta!~” Là Lưu Hạ? không phải nàng ta đã chết rồi sao? Tại sao lại,...lẽ nào Sát Thiên Mạch dùng thần lực của mình cứu nàng? Như vậy,... hắn sẽ bị thiên phạt nha! Sát Thiên Mạch khẽ cừi, nếu hư hắn không bị trọng thương thì sao hắn có thể tới thăm nàng muộn như thế? Chưa để Thiên Nnhan kịp nói gì, Dong60 Phương Úc Khanh đã cười cười bước tới: “A~ Tiểu miêu tinh, nàng thật hư a~. Ta tìm nàng cũng không mất ít thời gian đâu! Sau này ta sẽ ở lại đây chơi cùng nàng, cứ ở Ma đô chơi void vẻ cùng ta, đừng chạy loạn!” Hừ, hắn sẽ nhốt nàng lại, nếu nàng ra ngoài sẽ bị bọn tiên điên rồ kia bắt lại, nếu như nàng bị bắt thì, thật là, hắn không tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra a~! Trường Lưu không tốt, hắn quen Bạch Tử Họa bao năm, nếu cứ để nàng lại nơi đó, hắn thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Hiên Viên Lãng tươi cười, nhởn nhơ như con cún lại phía nàng lấy lòng: “Tiểu Nhan Nhan, ta đã nhường chức Hoàng đế của hân gian lại cho người đáng tin rồi, ta sẽ ở lại đây chơi cùng nàng!” Mạc Băng tiên không nói gì nhưng khẽ gật đầu. Thiên Nhan nghe xong thì bật cười, nói: “Ha ha, vậy là ta sẽ có một dàn mĩ nam tiền hô hậu ủng rồi! Thật là void vẻ a~. Được rồi, ta hi7 mệt, Lưu Hạ, cô theo ta đưa ta đi nghỉ a~” Đợi nàng khuất bóng, mấy người nam nhân tuy nhìn nhau đầy địch ý nhưng vẫn không sảy ra tranh chấp. Cuối cùng Mạc Băng Tiên trầm trầm mở miệng: “Nàng không thể dời khỏi đây! Bọn tiên giả kia điên rồi. Tên Bạch Tử Họa kia cũng điên rồi, không nên cho nàng về Trường Lưu, nếu không nàng sẽ đau lòng! Dù sao, chuyện này cũng liên quan đến an nguy của Lục giới, tên đó sẽ không dễ động lòng!” Hiên Viên Lãng nghĩ ngẫm một hồi rồi khẽ mỉm cười: “Ta nghĩ ra một chuyện, chi bằng đưa nàng vào Man Hoang, noi đó tách biệt Lục giới, tuy là có hơi hoang vắng nhưng nếu chúng ta cùng làm nàng vui vẻ thì vốn sẽ không quan trọng!” Sát Thiên Mạch trừng mắt: “Hừ, cho dù tam giới có hủy diệt hay không liên quan gì đến ta? Hừ, nếu nàng không muốn, không ai bắt nàng đi được cả!” “Nhưng nếu tất cả thần tộc đều như vậy,... huynh đệ tỷ muội của nàng....” Cả bốn khẽ chìm vào trầm mặc. ****** Thiên Nhan cùng Lưu Hạ rời đi, nàng dừng lại dưới một gốc đào ma, cánh hoa đào màu đỏ tím bay chào nghiêng khắp đất trời. Thiên Nhan nghiêng đầu nhìn Lưu Hạ, cười nói: “Lưu Hạ, ngươi mong nhớ Trúc Nhiễm?” “Chàng ở nơi nào?” Lưu Hạ kích động ngẩng đầu, đôi mắt đen lóe lên tia sáng kích động. Thiên Nhan bỗng thấy cảm khái, người có tình trong thiên hạ nhiều vô kể, hiển nhiên ai ai cũng muốn có kết cục viên mãn!! Nàng thật không giúp gì đươc nhiều, nhưng mở Man Hoang ra cần có ấn kí trưởng môn của một trong thất đại trưởng môn. Vừa hay, nang2co1 một cái cung vũ trưởng môn của Mao Sơn! Thiên Nhan cười cười, đưa tay lấy cung vũ trưởng môn lật lại trên tay, cười tới ranh mãnh: “Nơi này của ta có một thứ để đi tới nơi có hắn. Man Hoang, ta muốn vào đó dạo chơi một lần, cô có nguyện đi theo không?” Lưu Hạ nhìn xong, khẽ nhíu mày một chút rồi nói: “Cô có biết là Man Hoang dễ vào khó ra?” Thiên Nhan cười tự tin, nháy mắt đẹp: “Ha ha, cô tin ta đi, sau khi tìm được ý trung nhân cua cô, ba ngày sau chúng ta sẽ ra khỏi Man Hoang, ta có cách mà!” Lưu Hạ nhíu mày, nàng ta có nghe tới chuyện Tiên cung đang dốc toàn lực truy bắt Hoa Thiên Nhan, chưỡng môn Mao Sơn. Có vẻ như cô ta còn không biết chuyện lớn sảy ra, còn muốn tới Man Hoang chơi đùa. Nhưng mà, nếu nàng ấy tới Man Hoang có khi nào sẽ tránh được một kiếp,.... “Được rồi! Ta đi cùng cô!” 600J$Dm
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]