Suốt một tháng đầu ở Hogwarts, Eira co ro làm người. Luôn cố gắng tránh mặt tất cả những nguồn cơn của rắc rối. Cô chưa bao giờ thấy bản thân mình giống một con rùa đen như lúc này. Khí tiết không sợ trời không sợ đất năm xưa quả thật không còn lại một chút nào.
Bây giờ cô chỉ cầu cho sóng yên biển lặng, trời quang mây tạnh, nhưng có vẻ ông trời chẳng bao giờ nghe thấy lời cầu nguyện của Eira. Luôn là vậy! Thần may mắn sẽ luôn vắng mặt mỗi khi cô cần điều gì liên quan đến vận số.
Như bao ngày co ro rụt đầu khác, Eira thoải mái mà đi rạo bên cạnh hồ nước. Tìm kiếm một chỗ có thể tựa vào để tận hưởng một vài giờ có thể nhai hết cuốn ma pháp cô vừa tìm được ở thư viện trong yên bình. Hoặc cũng có thể là để ngủ một chút. Chỉ Merlin mới biết tối hôm qua cô đã phải thức cả đêm để làm gì. Bây giờ cả người đều đau mỏi.
Nước hồ trong vắt. Ánh dương ấm áp. Cơn gió dịu dàng và mát lành như bàn tay mềm mại của người thiếu nữ. Lá thu nhuốm vàng đánh võng rồi rơi xuống tạo làm gợn sóng cả một khoảng hồ. Bầu trời xanh biếc, chỉ loáng thoáng vài tảng mây trắng lười biếng, cứ chậm rì rì mà trôi.
Êm đềm và dễ chịu!
Eira nhìn ngó xung quanh, thấy không người, ngồi gọn vào một gốc cây khuất tầm mắt, mới ngả lưng nằm xuống thềm cỏ dại xanh mướt, tựa đầu lên sách, định chợp mắt một lúc.
"Dậy! Dậy mau cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-harry-potter-vi-em-ma-dien-cuong/2811639/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.