Clark nghênh ngang thẳng một đường tới đại điện chẳng chịu chút ngăn trở. Mà thật ra cũng không có kẻ nào dám khó nó. Chỉ là..
Tại sao lại có mùi của Thiên Đàng ở đây?
Bước chân nó chậm, rồi dừng lại ở ngã tư.
"Thật không ngờ lại có thể gặp một tạo vật lạ kì ở nơi như vậy."
Lạnh nhạt đưa ánh mắt về thứ đáng ra nên trái ngược mình kia, Clark đáp lời:
"Ngươi có vẻ hợp với câu nói đó hơn ta đấy, thiên thần Michael."
Không để thiên thần kia kịp phản bác, Clark lười xem mặt mũi người ta khó coi liền đã cao ngạo xoay người rời đi. Để lại ai kia nộ khí xung thiên, gân xanh nổi đầy trán.
Bị một ác quỷ bé nhỏ gọi thẳng tên, một Archangel kiêu ngạo như Michael nào có thể nuốt trôi cục tức này đây. Mà ở địa vị hiện tại của ả, lỡ giết một tiểu quỷ thì cũng đâu phải chuyện gì to tát chứ? Không phải đằng nào cuộc chiến cũng nổ ra sao?
Bàn tay đang siết chặt của ả âm thầm được buông lỏng chạm tới vũ khí. Ánh mắt cũng dần trở lên vô cùng nham hiểm. Ả ta cẩn trọng thu hẹp khoảng cách.
Chỉ không ngờ rằng, khi ả định xuống tay. Liền đã bị kẻ khác hớt tay trên.
Cẩn thận bọc mèo nhỏ trong khăn sạch, Beelzebub miệng lưỡi chẳng yên:
"Đúng là một đứa nhóc lề mề. Ngài ấy mất kiên nhẫn rồi đấy."
Ngưng một chút, ác quỷ liếc xéo Michael cảnh cáo:
"Việc cũng đã xong. Ngươi đi được rồi đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-good-omens-toi-la-mot-chu-meo/2817976/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.