- Ăn no muốn vỡ bụng.
Cổ Nguyệt vịn vai Đường Vũ Lân, Tạ Giải đứng bên kia, cũng đang vịn vào vai nó. Đường Vũ Lân cười:
- Ăn không bằng ai, thì đừng có học đòi bản thần ăn.
Tạ Giải liếc mắt.
- Cái gì thần ăn, ngươi chỉ là cái kẻ tham ăn. Lần đầu nhìn thấy ngươi ăn ta đã biết rồi.
Đường Vũ Lân hừ lạnh.
- Đi, đi ăn tiếp đi, dù sao cũng là ngươi mời khách.
Tạ Giải sợ hãi. Tên này nãy giờ ăn phải cả một con bò rồi a?
- Ngươi vẫn còn ăn được?
- Đúng thế!
Đường Vũ Lân ngạo nghễ. Đường Vũ Hoa lại thêm phụ họa:
- Ca, ngươi ăn nhiều như vậy, đích xác là hơn cả một con heo rồi. Ta nói, thần ăn cũng không ăn nhiều hơn ngươi.
Đường Vũ Lân đen mặt, nhất thời không biết nói gì. Cổ Nguyệt đột nhiên hỏi:
- Ồ! Bên kia làm sao vậy?
Đường Vũ Lân và Tạ Giải quay qua xem, chỗ bên kia đang rất ồn ào, không ít người vây quanh.
Đó là, tiệm thịt bò hầm mà!
- Đi tới xem.
Tạ Giải vội chạy qua bên kia đường. Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt chạy theo.
- Các ngươi không thể làm vậy, không thể làm như vậy được! Đây là quán ăn của ta.
Còn chưa tới gần, ba người cũng đã nghe một giọng kêu lên bi thương, là giọng của Lý thúc. Tạ Giải nhanh chân chen vào đám người.
Cái bếp trước cửa tiệm bị hất ngược, những cái nồi sành rơi bể tan tành dưới đất, thịt hầm và nước đổ nhầy nhụa dưới đất, vẫn còn bốc khói. Lý thúc ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-dau-la-dai-luc-ta-la-duong-vu-hoa/1216707/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.