... A Du, rốt cuộc ngươi là ác hay thiện, chi bằng để ta tận mắt chứng kiến, được không?
... Nếu là giả nhân giả nghĩa, chi bằng để ta xé rách cái mặt nạ giả tạo của ngươi, nếu là... A, làm sao có thể như thế được?
Vậy mà cái ý nghĩ này, khi người đó mò mẫm đội mưa lên núi, khi người đóngồi thụp xuống đất rơi lệ, khi người đó ôm lấy hắn mà gào khóc, bấtgiác, dần dần tan biến.
... Nàng là thật lòng yêu thương “A Nhiên“.
Thôi, vòng luân hồi của hắn vốn là không thể nhìn thấy tận cùng, sinh mạngcủa phàm nhân lại cũng có lúc chấm dứt, hắn cho dù làm “A Nhiên” củanàng một lần thì có sao đâu?
Lại không ngờ tới, vẫn là...
Thái Tử Trường Cầm nhìn chăm chú vào vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, khóe miệng chầm chậm hiện lên một nụ cười tự giễu.
Giả dối rốt cục vẫn là giả dối, cho dù diễn giỏi hơn nữa, cũng không thể thành thật được.
Rồi sau đó, hắn trông thấy...
A Du cúi người, nắm lên một nắm bùn trét lên mặt hắn.
“...”
Sau đấy, lại là một nắm trát lên người hắn.
“...Ngươi đang làm cái gì thế?” Thái Tử Trường Cầm siết chặt nắm tay, gằn từng chữ hỏi.
”Ngụy trang đấy!” A Du nghiêm túc đáp, “Đệ giả bộ cũng phải giả giống mộtchút chứ, nào có ai ngã xuống núi mà còn sạch sẽ thế, đệ cho rằng núinày là nhà đệ mở à?”
“...”
A Du cau mày, lại vươn ra hai bàn tay tội ác, bắt đầu xé y phục của đối phương:
”Trên quần áo cũng phải rách mấy lỗ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-co-kiem-ky-dam-nuoi-duong-au-duong-dai-boss/56780/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.