Chẳng biết đã khócbao lâu rồi, A Du mới muộn màng phát hiện ra rằng, dường như nàng...không chỉ khóc ở trước mặt A Nhiên, mà còn quệt quệt khiến cả người hắnđều là nước mắt nước mũi thì phải?
Sấm giữa trời quang, cùng lắm chỉ đến thế này thôi.
Vậy phải làm sao mới được?
A Du khóc không ra nước mắt, một mặt là vì thực sự là đã khóc quá lâu rồi nên khóc không ra nữa, mặt khác -- dùng cách nói hiện đại chính là, mất hết thể diện rồi!
Đang rối rắm, một giọng nói sau khi so sánh với vẻ lo lắng của nàng càng trở nên hờ hững truyền đến: “Khóc đủ chưa?”
“...” A Du hung hăng ngẩng đầu, mười phần khí thế dữ tợn trừng cậu bé trướcmặt: “Ngươi cái đứa bé vô lương tâm này, hại ta lo lắng chết đi được,biết không? Biết không?
Thái Tử Trường Cầm là ai chứ? Chẳngqua chỉ trong chớp mắt, đã nhìn thấu bản chất hổ giấy của kẻ trước mặtnày, nhẹ nhàng chọc chọc quả bóng căng phồng ấy: “Mắt sưng lên rồi.”
”Hả?” A Du cuống cuồng sờ mắt, một lúc sau mới phản ứng lại, rống lên một tiếng nữa: “Đệ bảo ta vì ai mới như thế chứ?!”
Thái Tử Trường Cầm thở dài, so đo với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân hay thẹnquá hóa giận, thật là một hành động không khôn ngoan, vì thế vươn tay ra trước mặt A Du: “Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta về đi.”
”Đệ biết là tốt rồi.”
A Du hừ một tiếng vặn lại, mới nắm tay đối phương mà đứng dậy, đầu gối vì quỳ lâu mà tê cứng sau một khoảng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-co-kiem-ky-dam-nuoi-duong-au-duong-dai-boss/56779/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.