Nhiều ngày rong ruổi, Bùi Đắc Tuyên cũng đến nơi tụ họp. Cửa thành binh lính từng hàng ngay ngắn, một dải lụa đỏ kéo từ trên đỉnh núi xuống, Nguyễn Du thân áo bào trắng, tay phe phẩy quạt, mười phần khí chất văn nhân tiến đến, mỉm cười:
“ Thái sư đến, chủ tử bên trong. Mời người theo tôi.”
Bùi Đắc Tuyên gật đầu, hai người bước đi. Dọc con đường, đâu đâu cũng có thể nghe thấy tiếng la hét, luyện tập. Bùi Đắc Tuyên mở miệng:
“ So với lần đầu ta tới, thật khác xa. Hắn kinh doanh cũng tốt nghê.”
Nguyễn Du gật đầu:
“ Vâng. Việc này phải cảm tạ thái sư, nhờ hồng phúc của người mà chúng tôi mới có thể thuận lợi phát triển.”
Bùi Đắc Tuyên cười khẽ. Có lời mở đầu, hai ngươi bắt đầu hàn huyên, từ kế hoạch hợp tác, đến chuyện Bắc Nam.... vô cùng ăn ý. Khi gần tới đỉnh, Bùi Đắc Tuyên trịnh trọng quay sang, nhìn Nguyễn Du nói:
“ Tài ngươi hùng lược, sao chịu ở nơi nhỏ hẹp. Theo ta, một không gian lớn hơn, đủ sức cho ngươi phô trương tài năng, so tài với anh hùng thiên hạ.”
Nguyễn Du hơi chút chần chừ đáp:
“ Đời đời ăn lộc của vua. Ơn cao như biển, lòng Du tôi chỉ có họ Lê. Nếm mật nằm gai ai chưa trải, họ Mạc năm xưa chiếm cứ, sau không phải thất bại ê chề, các bậc thánh vương trên cao sẽ phù hộ cho chủ tử. “xong ngẩng cao đầu, cao ngạo:
“ Với có Du tôi, chắc chắn có thể xoay chuyển càn khôn.”
Bùi Đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2727944/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.