Nguyễn Huệ chữa trị cho Ngọc Hân quay trở lại, Hồ Thức cũng vừa thẩm tra xong, tiến lại:
“ Thưa bệ hạ. Cơ bản giống như những gì chúng ta biết. Muốn đào sâu thêm cần có thời gian.”
Nguyễn Huệ gật đầu nhìn lại phía Quang Thùy, Quang Toản... nói:
“ Ba con làm ta thật thất vọng. Hãy về phòng, tự cấm túc 1 tháng, ngẫm lại.”
Ba người vội cúi sâu, đáp:
“ Vâng.”
Nguyễn Huệ nhìn sang Bùi Thị Nhạn:
“ Việc này tuy không phải chủ ý của nàng nhưng Bùi Đắc Tuyên làm loạn, ta hoàn toàn có thể tru di tam tộc. Nhưng nể tình nghĩa vợ chồng, ta sẽ giáng nàng khỏi chức hoàng hậu, những người khác cắt hết chức tước, giam lỏng ở kinh.”
Bùi Thị Nhạn nước mắt rưng rưng:
“ Đội ơn bệ hạ.”
Nguyễn Huệ thở dài, nhìn Bùi Đắc Tuyên, Trần Kết.... ngất lịm, trầm giọng:
“ Ngươi nhốt vào đại lao. Tra tấn cho chúng thừa sông thiếu chết. Đợi tóm được 1 mẻ, đồng loạt ngũ mã phanh thây.”
Hồ Thức vội khom người, đáp:
“ Vâng,”
Những người khác cũng nhanh chóng bị áp giải đi.
......,
Nhìn trước mặt trống trơn, một mầu đen nghịt, Nguyễn Huệ lẩm bẩm:
“ Đêm đen, ta cũng biến chúng hoá ngày.”
Dứt lời đứng lên, mặc giáp, phía sau, một đội quân chậm rãi theo sau.
........
Lúc này đang yên lặng, đứng dưới làn mưa, Bùi Thị Xuân ánh mắt khẽ lóe, kiếm chợt hiện, hét lớn:
“ Giết... giết...”
Mấy tên thân tín cũng rút kiếm lao lên. Những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391816/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.