Một vùng rừng cách Biển Hồ không xa, Taksin nhìn lại hành trình đã trải qua, không khỏi thổn thức.
........
Ban đầu, hắn định dùng Payale( Miến Điện) làm bàn đạp đánh về nước. Nhưng chưa được lâu, biết Nguyễn Toản đã chiếm được Yangon, muốn biến đây thành căn cứ. Hắn biết rằng, sớm muộn, tên kia cũng sẽ kéo quân trừ khử xung quanh, nơi đây khó thể ở lây dài. Mặc trong nước, Thongduang đang điều quân lên phía Nam nhằm tìm diệt, hắn vẫn kéo quân trở lại. Trải qua nhiều trận đánh lớn nhỏ, thương vong vô số, hắn cũng đã làm chủ được khu vực riêng, thủ dễ khó công. Đang suy tư cho những bước tiếp theo, bỗng Sonthirat chạy lại:
“ Thưa bệ hạ, bên ngoài có nói là do Nguyễn Toản sai đến.”
Taksin cau mày:
“ Vừa kiếm được chút, chúng đã tới, đánh hơi thật là nhanh. ” Rồi nhìn sang Sonthirat:
“ Ngươi đi tìm Konsatiphi, bảo hắn kiểm kê, chuẩn bị sẵn số vàng còn nợ.”
Sonthirat vội nói:
“ Số vàng với ta rất quan trọng, đưa đi vấn đề lương thực sẽ lâm nguy. Chúng ta thử xin khất xem. Miễn ta không nói, sao chúng biết được. Chả nhẽ bắt ta mở ngân khố cho kiểm tra.”
Taksin cười:
“ Cứ theo ta nói mà làm. Chưa đủ sức thì cứ hãy ngoan ngoãn. Hắn có thể giúp chúng ta, cũng có thể diệt chúng ta.”
Sonthirat hiểu ý, khom mình
“ Vâng. Thuộc hạ hiểu.”
.......
Taksin lắc đầu, khẽ chỉnh tề, đi ra ngoài, khuôn mặt mỉm cười. Nhưng khi nhìn thấy Trương Văn Đa khẽ ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391859/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.