Ngoài thành, quân Nguyễn cũng không rảnh rỗi. Có bài học ở Quy Nhơn lần trước, nên sau khi cho thu quân về, Trịnh Hoài Đức nhanh chóng cử nhiều nhánh do thám, tản ra khắp nơi. Đề phòng quân Tây Sơn tập kích.
.........
Doanh trướng, Lê Văn Duyệt nhìn bản đồ Bình Thuận thở dài:
“ Nơi đây không khác mai rùa. Muốn đập phá phải hao binh tổn tướng.” Rồi khẽ cảm thán:
“ Tên Nguyễn Quang Huy không có trong Tây Sơn thập hổ, không ngờ lại có tài điều binh lại diệu vậy.”
Trịnh Hoài Đức gật đầu
“ Tài tên đó không thua kém lũ Diệu, Dũng.... nhưng khi Nhạc, Huệ phân ly. Lựa chọn ở lại Phú Xuân, lên nhiều người không hay. Trước Vương có cho người điều tra về hắn.”
Lê Văn Duyệt nhìn ra ngoài, thấy binh sĩ nằm la liệt, thương thế đầy mình đang chờ cứu chữa, đau lòng:
“ Ngươi có cách nào chiếm thành mà ít thương vong nhất không.”
Trịnh Hoài Đức suy tư, nói:
“ Muốn giảm thiểu thương vong, chúng ta phải hiểu được nội tình bên trong thành. Nhưng chúng ta không, muốn nghĩ cách cũng khó.” Sau giật mịn, thốt:
“ Quên mất. Trong thành chúng ta có người. Hắn trước làm quan trải qua hai đời Chúa Võ Vương và Định Vương. Sau Tây Sơn đoạt nước, Định Vương chạy vào Sài Gòn thì người ấy lui về ở ẩn. Nguyễn Nhạc nghe tiếng dùng lễ vật để cầu, nhưng người nhất định không ra giúp. Người nay văn chương như nước chảy, xuất khẩu thành thơ, thường tự ví mình như Quản Nhạc. Ta thử liên hệ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391834/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.