Bùi Đắc Tuyên rời đi, đến phủ hoàng tử, lúc này Quang Toản đang bị Bùi Thị Nhạn đánh đòn. Nghe tiếng khóc, Bùi Đắc Tuyên vội xông vào, Quang Toản đang khóc, trông vậy la lớn:
“ Bác ơi cứu cháu. Huhu.”
Bùi Đắc Tuyên đi lại, kéo Quang Toản ra, nhìn Bùi Thị Nhạn quở trách:
“ Quang Toản dù làm sai, nhưng dù sao cũng là trẻ nhỏ, mặt khác cháu cũng sắp lên ngôi vua. Em không thể xử lý bằng cách như vậy, mà nên dùng lời để khuyên bảo. Tránh khiến mọi người cười chê.”
Bùi Thị Nhạn thấy Quang Toản đứng sau lưng Bùi Đắc Tuyên vẻ mặt đắc ý, nhìn lại, khẽ thở dài, đi vào trong.
........
Bùi Thị Nhạn đi, không thấy mẹ, Quang Toản mặt đang giàn giụa bỗng nở nụ cười:
“ Bác nay sao đến muộn vậy. Có gì mới cho cháu chơi không?”
Bùi Đắc Tuyên móc trong người ra, một chuồn chuồn tre, nói:
“ Có chứ. Cháu ngoan, sau bác mang nhiều hơn.”
Rồi nhìn vẻ mặt trông đợi của Quang Toản, tiếp:
“ Để bác làm mẫu một lần. Để ý nha.”
“ Vâng.” Quang Toản gật đầu, nhìn chăm chú.
Bùi Đắc Tuyên cầm lấy, khẽ xoay, chuồn chuồn bay cao, rồi lượn một vòng, rớt xuống. Quang Toản hào hứng:
“ Cho cháu, cho cháu...”
Bùi Đắc Tuyên gật đầu, đưa tới, nói:
“ Vậy, cháu chơi ngoan. Ta vào gặp mẹ cháu chút.”
Xong quay ra, nhìn hộ vệ:
“ Canh chừng cẩn thận, tránh cho hoàng tử đi quá xa.”
“ Vâng.”
.........
Trong cung, Bùi Thị Nhạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391798/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.