Sáng hôm sau, khi mặt trời vẫn đã quả đỉnh núi, Sonthirat mới từ giường bò dậy, khẽ xoay người, những tiếng kêu răng rắc, khẽ thở dài. Quả nhiên có tuổi sức khoả hạn chế, hôm qua có hơi quá chén. Thấy hắn dậy, tỳ nữ nhanh chóng bưng lên chén canh. Chưa kịp uống xong, một tên thân vệ vội vã tiến tới:
“ Thưa tướng quân, ngoài thành một kẻ tự xưng là thuộc hạ của tướng Balamin Htin cầu kiến.”
Sẵn có sự khó chịu với người Miến, nghe xong Sonthirat khẽ cau mày. Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện nay, vạch mặt đắc tội không có lợi, gật đầu, nói:
“ Ngươi cho hắn vào, đợi trong phòng khách. Lát nữa, ta qua.”
“ Vâng.”
........
Ngươi đi, Sonthirat dưới sự hỗ trợ của tỳ nữa cũng thay đồ xong. Tinh thần sảng khoái, đi tới phòng khách, vào đến nơi nhìn thấy một kẻ đang ngồi, sắc mặt nghiêm nghị, cười lớn:
“ Haha. Có chút chuyện, đã để huynh đài đợi lâu.”
Sithu Htun đứng lên, chấp tay:
“ Không sao, tôi đã làm phiền.”
Sau đó, ngồi xuống, qua loa vài câu, Sitthu Htun nhìn thẳng, nói:
“ Thời gian không còn sớm. Lần này tôi tới đây, truyền đạt ý của tướng quân. Ngài chứng kiến pháo của các ngài lợi hại. Muốn dùng vàng hoặc lương đổi lấy. Các ngươi cứ cho giá?”
Nghe xong, Sonthirat ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ý, cười trừ:
“ Công nghệ là tối mật. Cũng là con át chủ bài của chúng tôi. Nếu bán lại, khác gì tự chặt đi tay chân. Chúng tôi không bán, đã phiền ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391748/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.