Sau ba ngày nghỉ ngơi, tất cả dần ổn thỏa, Nguyễn Toản đứng trước toàn quân, cất cao giọng:
“ Thắng lợi này chỉ là bước đầu, đằng sau vẫn còn cuộc chiến ác liệt. Mặc dù có thương vong. Nhưng nghĩ đến cảnh tượng, trong màn đêm tối tăm, ánh mắt của những người anh em vẫn mòn mỏi ngóng trông, lòng ta xót xa thay.
Trận chiến này quyết đập tan bè lũ quân Xiêm cùng kẻ phản loạn. Mang ánh sáng tự do chào đón một năm mới an lành.(*)”
“ Chiến... chiến...” Binh lính hô vang, đặc biệt là người Chăm được sắp xếp vào, nước mắt rưng rưng mà gào thét.
“ Ầm.... ầm...” hai tiếng pháo chát chúa vang lên, hắn hét lớn:
“ Xuất phát..”
Đoàn quân bắt đầu lên đường.
............
Đã đi bốn ngày đường, đoàn quân đến gần Po Boun, trời đang dần xuống núi, Nguyễn Toản nhìn Lý Văn Bưu nói:
“ Kế tiếp là Po Boun cửa ngõ để đi vào Nam Ngum. Chắc chắn bọn chúng sẽ cho quân canh gác cẩn mật. Ngươi đi xem, rồi tìm nơi đóng quân.”
“ Vâng.”
Xong quay ra, nhìn về phía Nguyễn Phong, tiếp:
“ Các ngươi tiềm nhập vào trong thành, do thám tin tức, rồi truyền lại cho ta.”
“ Vâng.”
..........
Đợi tất cả rời đi, phía sau Lê Huy cũng bắt lấy một con chim bồ câu, lấy một lá thư đưa lại, xem xong, hắn nở nụ cười:
“ Trời giúp ta.”
............
Một lúc sau, Lý Văn Bưu quay lại, lắc đầu:
“ Thưa Vương gia, khu vực này đều chỉ có đường nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391722/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.