Sáng hôm sau, Huỳnh Đức gọi hai kẻ thân tín, cũng là người theo hắn từ ngày khó khăn nhất, nói:
“ Trận này, các ngươi cũng thấy, khó khăn hơn ta nghĩ. Hỏa lực bọn chúng rất mạnh. Không có cứu viện thua chỉ là một sớm, một chiều.”
Một tên nghe vậy, cung kính:
“ Không bằng ta rút lui về Nam Ngum, nơi đó rộng lớn, ngoằn nghèo, hạn chế điểm mạnh, khai thác điểm yếu của bọn chúng.”
Huỳnh Đức lắc đầu:
“ Tướng quân ra trận, không thể vừa thấy khoa mà rút lui. Ta sẽ sắp xếp cho hai ngươi mang một nhóm người đi trước, sau đó, đến gần Po Boun đợi ta....”
“ Vâng.”
...........
Ra khỏi doanh trướng, hai tên thân vệ nhanh chóng điểm một ngàn người, chuẩn bị rời đi, Chiêu Thực thấy vậy, hồ nghi:
“ Các ngươi định đi đâu?”
Hai tên kia chưa kịp trả lời, Huỳnh Đức đã tiến lại:
“ Ta cho bọn họ mang ngươi đi dò xét, điểm đặt bốn khẩu pháo của lũ Tây Sơn và cướp lại. Quên chưa nói cho tướng quân.”
“ Nhưng có cần phải nhiều như vậy không?” Chiêu Thực thắc mắc.
Huỳnh Đức cười giải thích:
“ Có lẽ tướng quân đã tiếp xúc qua pháo một hai lần, cũng nhận thấy một điều, tầm bắn ngắn khoảng 1km. Độ chính xác không lớn. Nhưng mấy ngày nay, ta quan sát nhiều lần. Pháo mà lũ Tây Sơn sử dụng có tầm bắn, độ chính xác vượt trội so với trước đây. Chắc chắn đây là công nghệ mới, cướp được thì dù thua trận này. Ta cũng sẽ xin Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391721/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.