Một quãng đường dài, trải qua vô vàn cảnh tượng, đoàn người cũng đến được Đông Hải. Nơi đây cách Cô Tô - căn cứ Hải Quân 1, hai ngày đường biển. Nhìn sắc trời đen, những đám mây như chực chờ xà xuống, Nguyễn Toản quay sang Nguyễn Huệ nói:
“ Có lẽ cơn bão đầu mùa, ngoài biển gió lớn, chúng ta vào thành tạm nghỉ ngơi vài ngày. Đợi qua rồi xuất phát.”
“ Được. Mấy ngày nay, ta có chút suy nghĩ. Cẩn thận ngẫm lại chút.” Nguyễn Huệ hài lòng đáp.
.......
Rất nhanh đoàn người đến một khu phố. Những dẫy nhà trọ san sát nhau. Có thể nói, nơi đây không hề thua kém bất kỳ đâu từ Bắc Thành, Phố Hiến, Kinh đô..... Bởi chính sách kiểm soát chặt chẽ đường biển, mục đích là ngăn chặn thương nhân người hoa vào đầu cơ, đẩy giá lên cao, khiến dân chúng đổ xô trồng, nguồn cung dồi dào, sẽ hạ giá mua lại. Khiến nhiều người vay nóng đầu tư sẽ nợ nần, phải cấm đất, bán mạng cho chúng.
Chính vì vậy, giờ đây, bất kỳ tầu thuyền nào muốn vào Phố Hiến cùng Bắc Thành đều phải đi qua đây, kiểm duyệt, làm rõ xuất xứ... Sau đó, mới được xuôi theo đường sâu vào bên trong.
.......
Còn đang phân vân chưa biết chọn đâu, những lời mời gọi đã vang lên, khắp nơi:
“ Khách quan nghé lại dừng chân, thiên hạ mỹ thực nơi nào bằng đây.”
“ Cùng nhau uống bát rượu đầy. Tình thương nỗi nhớ đâu bằng quán em.”
......
Thấy Nguyễn Huệ cần tĩnh lặng, hắn cười, lắc đầu từ chối. Mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391705/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.