Sáng hôm sau, hắn vừa mở mắt, đã cảm thấy cả người rã rời, cổ nóng khô, định mò xuống tìm nước uống. Thì ngoài hiên, nàng đang nô đùa với con nghe động tĩnh, quay lại, thấy vậy, tiến đến cạnh, nhẹ nói:
“ Chàng uống nhiều. Ngủ thêm chút, cần gì thì để thiếp lấy cho.”
“ Cho ta chút nước là được.”
Nàng gật đầu, rời đi, lúc sau, mang lên một cốc trà gừng còn ấm, đưa lại nói:
“ Chàng uống đi. Cho nhanh tỉnh.”
“ Ừm.” Hắn đỡ lấy, uống xong cả người khoan khoái.
Những chưa kịp vui, nàng sai hạ nhân mang đi, ôm lấy con, ngồi cạnh cằn nhằn:
“ Uống lắm vào giờ lại như vậy?”
“ Ở nhà còn thế ra ngoài không biết còn ra sao.....”
........
Nghe nàng lải nhải, hắn cười cười, cảm thấy vui. Bởi càng là người quan tâm, yêu thương mình mới như vậy. Trước hồi cấp hai khi bị thầy cô mắng mỏ, hắn thấy rất nghét. Nhưng càng lớn, lên cấp ba, đại học, ra ngoài đời. Hắn lại càng nhớ cảm giác đó. Trong lòng khẽ thổn thức. Nếu có ai quan tâm mình như vậy, hắn đã chả sa mình vào rượu bia, để rồi tai nạn, xuyên về đây. Càng nghĩ càng thổn thức.
Nàng nói một loạt, quay lại thấy hắn cười, cảm thấy vô cùng sôi máu, hằm hằm sắc mặt, véo mạnh vào hông, cay nghiến nói:
“ Còn cười được ư. Dạo này gan lớn a.”
Dù lực đạo của nàng không lớn, nhưng hắn vẫn vô cùng phối hợp, la lớn: “ A.... a.... đau... mời nữ hoàng tha tội.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391665/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.