Sau bữa rượu, mọi người ai nấy đều say, ai ai đều có một tâm trạng khó tả, tất cả đều cố gắng mượn rượu quên sầu.
.........
Hai ngày sau.
Khi gà gáy canh năm, Nguyễn Toản mới thức giấc. Bỗng từ ngoài, một con chim câu bay tới, đậu khẽ lên vai, cầm lấy thư đọc, hắn bất giác cười. Bên trong là tin từ Đoàn Thị Điểm, nàng kể lại cuộc sống của hai mẹ con, cũng gửi cho hắn những bước phác hoạ chân dung hai người. Ngắm nhìn một lượt, hắn cẩn thận gấp, cất kĩ trong ngực, ánh mắt nhìn xa xăm, nói nhỏ:
" Hai người đợi nhé, ta sẽ mau chóng trở lại."
.............
Khi đến phủ, thấy đoàn người đông đúc, hắn khá ngạc nhiên bởi hắn tưởng chỉ có mười năm người, nhưng số người ở đây đã lên gấp nhiều lần. Hắn khẽ quay sang, như hiểu ý, Trương Năm vội vã giải thích:
" Thưa Vương gia, số lượng tăng lớn là do cần có quản tượng chăm lo hai thớt voi, tuỳ nhân phục vụ.....Những việc như vậy, không thể để các vị đại nhân làm được."
Nghe vậy, hắn gật đầu.
.........
Đúng giờ Thìn, đoàn sứ bắt đầu khởi hành từ Vân Đồn đến Nam Quan
.......
Đến ngày thứ ba, đến nơi. Hắn cho đoàn người dừng lại, cử một tên lên thông báo.
Tên lính gác đang gật gù, nghe thấy thông báo liền vội vã, chạy đi.
...........
Lúc này, trong một căn phòng xa hoa. Mấy người Phúc Khanh An, Thang Hùng Nghiệp....... đang tám chuyện.
Tên lính xông vào, quỳ gối nói:
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391598/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.