Chương trước
Chương sau
Rời cung, cha con Vương Kiệt vội vã trở lại phủ. Nhưng khi vừa bước vào, mùi máu tanh bốc lên, hai người sợ hãi lùi lại.

Khi còn chưa kịp định thần thì từ ngoài, một bóng người lao đến ôm lấy chân, khóc lớn:

" Lão gia, công tử không xong rồi."

Cả hai giật mình, run cầm cập, ngã sõng xoài. Sau đó lồm cồm bò dậy, nhìn lại, thấy đây là A Hoàn hầu hạ bên cạnh Vinh Hoa thì mới bình tĩnh hỏi:

" Có chuyện gì xẩy ra? Mùi máu tanh này là sao?"

" Thưa... thưa lão gia. Khi hai người vừa đi. Thì có một nhóm người Hoa tự xưng đồng hương với lão gia tiến vào. Nói là muốn ở nhờ.

Phu nhân thấy họ đáng thương thì đồng ý cho vào, sau đó bảo nhà bếp làm đồ ăn.

Nhưng chúng thấy sắc đẹp phu nhân lên nổi lên tính háo sắc, muốn giở trò thì bị phu nhân đâm trọng thương. Thấy vậy bọn chúng không những khônh sợ hãi mà còn dữ tợn hơn......"

Nghe đến đây, Vương Liễn hốt hoảng:

" Rồi sao. Nàng có làm sao không?"

" Không, phu nhân không ạ. Thấy bọn chúng đáng nghi lên khi cho chúng vào. Phu nhân cũng cho người báo quan. Bọn chúng định tiến lại thì bị quan phủ vừa đến kịp, bắt đi. Tất cả người trong phủ cùng phu nhân cũng được mời để phối hợp điều tra."

Nghe vậy Vương Liễn thở dài:

" May nàng không sao" , sau đó nhìn A Hoàn nghi hoặc:

" Tại sao ngươi còn ở đây, không phải tất cả bị bắt đi rồi ư."

Nghe vậy, A Hoàn lắp bắp:

" Thưa công tử, nô tài được cho về để giúp quan phủ miêu tả lại hiện trường gây án. Vừa kịp gặp công tử cùng lão gia."

" Ừm."

Nghe vậy còn đang nghi hoặc, thì quan phủ tiến đến, A Hoàn giới thiệu hai người Vương Kiệt. Một nam tử dáng vẻ nghiêm khắc hỏi:

" Hắn nói là sự thật, các ngươi là chủ căn nhà này?"

" Vâng. Đúng thế." Vương Kiệt đáp.

" Vậy đợi chúng ta dựng lại xong, các ngươi theo ta hồi phủ. Xảy ra tại phủ của ngươi, các ngươi không tránh được hiềm nghi, tuy là nhỏ, ta cũng không được bỏ qua."

" Nhưng.." Vương Kiệt định giải thích thì ngoài cửa Tiểu Quế Tử đã mang theo một cỗ xe ngựa cùng mấy người lính tiến đến, tên nam tử thấy tất cả đều đeo sắc phục của Mật vệ, quan sát xác nhận là thực, bỏ qua hai người, tiến lên cung kính:

" Tham kiến Tiểu công công và các vị đại nhân."

" Ừm. Có chuyện gì xẩy ra."

Tên nam tử kể lại đầu đuôi, Tiểu Quế Tử gật đầu:

" Ta đến đón hai người kia, các ngươi tiếp tục làm việv của các ngươi."

" Nhưng bọn chúng cũng là nghi phạm. Chưa xác định được khoảng thời gian đó hai người này ở đâu? Có liên quan bọn người Hoa kia không?"

" Cái này, ngươi khỏi lo. Lúc đó hai người bọn họ đang gặp Bệ hạ. Còn liên quan hay không? Các ngươi cứ điều tra. Nếu đúng vậy thì ta sẽ phối hợp. Hiện tại bệ hạ đang cần người."

Đắn đo lúc, tên nam tử gật đầu:

" Vâng."

Thấy hai người chưa thu dọn, Tiểu Quế Tử cau mày:

" Các ngươi mau thu dọn, chúng ta mau chóng lên đường cho kịp."

Vương Kiệt, Vương Liễn gật đầu, đi chuẩn bị.

.........

Hai người chuẩn bị xong, dưới sự mô tả của A Hoàn, tên nam tử đang dựng lại hiện trường, một bên nghi nghi chép chép.

Thấy hai người xong xuôi, Tiểu Quế Tử quát:

" Đi thôi."

" Vâng."

Lên xe, Vương Liễn đưa lá thư và chút bạc đến nói:

" Phu nhân bị giam. Chúng tôi đi vội. Không thông báo kịp. Viết lá thư mong công công chuyển giúp. Để nàng an tâm."

" Ừm."

Thấy Tiểu Quế Tử nhận, Vương Liễn rối rít cảm tạ. Hắn cũng không hiểu, dù cả hai chỉ là giả trang, nhưng hắn lại lo lắng cho nàng vậy, chả nhẽ hắn là yêu.... trong mớ suy nghĩ hỗn độn, cả hai rời đi Kinh đô.

...........

Sáng ngày hôm sau, hai người sắc mặt uể oải có mặt ở Thăng Long. Bởi chạy cả đêm với quãng đường hơn 600km( tốc độ ngựa tầm 60km/h). Tuy mệt mỏi nhưng cảnh sắc nhộn nhịp trước mắt cũng khiến hai người rung động. Ngỡ rằng đnag ở Bắc Kinh ngày lễ hội. Chưa kịp cảm thán bao lâu, Đào Lam- tên lính đứng đầu đội phụ trách lần này, khẽ càu nhàu:

" Đi thôi."

Hai người ngoan ngoãn đi theo, đến một trại giam được canh phòng nghiêm ngặt, đi tận xuống cuối. Đến nơi, Đào Lam nói:

" Bọn chúng bên trong, các ngươi cố mà khuyên can. Khi nào xong thì ấn chuông."

" Vâng."

..........

Căn phòng lâu ngày khép kín, không khí ẩm mốc, khi cửa vừa khẽ mở, ánh nắng chiếu vào chói chang, khiến những người bên trong sợ hãi, che lấy ánh mắt, trong khoảnh khắc nhất thời đo, có người nhận ra Nguyễn Kiệt, hét lớn:

" Đại nhân...đại nhân đến."

Tất cả nghe theo tiếng nói, nhìn lại, thấy vậy hô lớn, vài người sụt sùi:

" Ta biết là đại nhân sẽ đến cứu chúng ta. "

" Luc man di dám nhục mạ chúng ta. Các ngươi sẽ phải gánh chịu lấy hậu quả."

" Haha. Chúng ta sẽ bẩm báo bệ hạ đem quân đánh tan bọn man di các người. Chà đạp tổ tông, nô lệ bọn ngươi."

.........

..........

Thấy lời càng quá quắt, cũng như lo sợ tên kia bên ngoài nghe thấy, báo cáo lại, sẽ khiến Nguyễn Huệ phật ý, Vương Kiệt hét lên:

" Im mồm."

Mọi người nghe tiếng quát, sợ hãi, nghi hoặc.

Thấy vậy, Vương Kiệt tiếp:

" Lũ ngu xuẩn các ngươi, ta giao cho các ngươi việc cỏn con như vậy, dặn đi dặn lại nhiều lần. Đồng thời huấn luyện qua. Vậy mà khiến ta thất vọng."

Thấy Vương Kiệt nổi giận, một vài người lên tiếng kêu ca:

" Đại nhân suy xét, chúng ta rất cẩn thận, dường như ông trời không muốn. Luôn có những sự vô tình xảy ra. Chúng ta đã nghiêm chỉnh tuân thủ lời ngài dặn."

" Im im. Các ngươi từng người kể chuyện mình đã xẩy ra xem."

" Vâng."

Sau đó lần lượt từng người kể một.

...........

Có người thì đang đi thăm dò, hít phải mùi hương lạ, sau đó điên cuồng lao vào một cụ già. Chưa kịp làm gì đã bị quan phủ ập đến bắt

Còn một người quen biết một thương nhân gốc Hoa, đang ngồi uống nước thì tên thương nhân đó chết bất đắc kì tử.

Có người lân lê theo một đám giang hồ. Chưa kịp thông qua nó để tìm hiểu thì bỗng lũ giang hồ đó trước đây ăn cắp, ăn trộm. Bị quan theo dõi từ lâu. Hắn vừa ra nhập thì bị ập bắt

..........

Nghe xong, Vương Kiệt thở dài. Hắn đoán được, có kẻ đã vô tình tiết lộ, bọn Tây Sơn biết lên nhằm vào. Nhưng không thể tìm kiếm đổ tội lên đầu một người được, đã đâm lao phải theo lao. Hắn bảo mọi người im lặng rồi bắt đầu phân tích cạ hại, cái nguy.....

Đám người nghe xong, thấy thế nào cũng phải chết, sợ hãi nói:

" Vậy phải làm sao thưa đại nhân."

" Chúng ta cùng một thuyền, đại nhân phải cứu chúng ta."

..........

..........

Nghe vậy. hắn chậm rãi nói:

" Kế hoạch ta đã có, nhưng mọi người phải đảm bảo phải tin tưởng ta."

" Chúng ta tin tưởng đại nhân."

" Chúng ta tin tườn đại nhân."

.........

........

Nghe vậy, hắn lắc đầu, cười:

" Không phải ta không tin tưởng các vị. Nhưng việc này liên quan đến tính mạng của mình ta không thể làm ngơ. Trong đây có một bản, ta đã soạn sẵn. Mọi người chỉ cần chép lại và điểm danh lên là được."

" Được. Đại nhân đưa xem." Mọi người đồng loạt nói.

Thấy vậy, hắn gật đầu đưa ra. Mọi người cầm lấy đọc, sau đó sắc mặt kinh ngạc nhìn lại. Lường trước được sự việc như vậy, hắn nói:

" Làm hay không tuỳ mọi người. Ta cũng không ép. Nhưng hiện giờ đó là cách duy nhất."

Nghe vậy, tất cả đều đắn đó, mọit lúc sau, tất cả đều viết, điểm chỉ.

Cầm lại những tờ giấy, hắn gật đầu. Sau đó bắt đầu nói cho mọi người tỉ mỉ kế hoạch, cần làm gì....

Kể xong, hắn nói:

" Mọi người có ý kiến gì không?"

" Không. Đại nhân nghĩ quá tuyệt và cặn kẽ."

" Không có cách nào hơn được."

........

.........

Nghe vậy, hắn gật đầu, bấm chuông.

Đào Lam mở cửa đi vào, cầm lấy tờ giấy trên tay hắn, mỉm cừoi. Sau đó bọn hắn được dẫn ra một căn phòng xa hoa ngoài kinh, cho án uống, bồi bổ.

..........

Bốn ngày sau, tất cả được thông báo, sáng hôm sau sự buôn bán sẽ tạm ngừng bởi sứ đoàn nhà Thanh đến.

Thông tin lập tức lan rộng, nhiều người kéo nhau ồ ạt đến.

........

Đúng sáng ngày thứ năm, quan phủ bảo vệ nghiêm trang. Đoàn sứ thần nhà Thanh ăn mặc xa hoa, dáng mặt kiêu căng. Thấy vậy, dân chúng thi nhau chỉ chỏ, mấy người tây thấy khác lại, khẽ bút kí, nghi chép.

Đoàn người đi vào trong cấm cung Bắc Thành, tiếng kèn ca hát vang vọng.

' Nguyễn Huệ ' dưới một nghi thức đơn giản nhận săc phong. Sau đó thông báo mở tiệc ở Thiên Lâu Các mời tất cả mọi ngừoi.

Dân chúng hoan hô, hai ngày hai đêm, đong người chật ních Thăng Long.

........

Sau một tuần, sứ thần nhà Thanh đi. Cho người tiễn biệt xong, Ngô Thì Nhậm cười nói:

" Lần đầu tiếp đón đoàn sứ mà chúng ta không tốn mà lại kiếm to.

Tiền bạc tổ chức, thuê mướn, bọn chúng ra. Chúng ta không mất, còn thu được bạc của thương nhân hám danh, muốn thông qua lũ này buôn bán; hình thượng Thăng Long đẹp, ngăn nắp càng mở rộng.... Thật là lợi đủ đường."

" Đại nhân mưu trí, quả là cánh tay lhari đắc lực của bệ hạ." Vũ Huy Tấn khen.

" Cũng do mọi người giúp sức. Nếu không mình ta không thể làm được." Ngô Thì Nhậm khiêm tốn đáp.

Nghe vậy, tất cả đều thích thú, cười lớn.

Nhưng lúc sau, Trương Công Hy trầm ngâm:

" Nói tha bọn chúng đi, nhưng lại dùng bọn chúng thử thuốc. Có phải quá ác nhân."

" Hừ. Bọn chúng giết dân ta, có lo nghĩ vậy không. Bệ hạ nhân từ, như ta giết rồi."

" Đúng. "

" Đúng."

...........

" Nhưng đó là thuốc gì. Thấy bọn chúng ăn xong còn khoẻ hơn. Có phải lộn không?" Vũ Huy Tấn phân vân.

" Không đâu. Chúng được tân tay người của phòng nghiên cứu đưa.

Ta cũng chỉ nghe nói là vũ khí sinh học chuẩn bị cho sau này.

Bệ hạ muốn dùng lực lượng nhỏ nhất tiêu diệt sinh lực địch.

Dần dàn cắt bỏ quân số quân đội, dân chúng ta quá khổ rồi."

" Vâng. Bệ hạ luôn nghĩ xa vậy chúng ta thẹn không bằng." Mọi người trầm ngẫm

" Ừm. Vậy càng phải cố sức. Kinh đô huế áp dụng rồi. Có lẽ chúng tôi lên trở về tổng kết. Xin bệ hạ áp dụng nơi khác." Trương Công Hy nói

" Hi vọng cảnh thái bình thiên hạ." Tất cả cảm thán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.