Mấy ngày tiếp theo, Kinh thành trở lên u buồn. Những cơn mưa tí tách giăng khắp nối. Dòng người phía trước Cầu Hiền Các biến mất.
Bên trong cũng trở lên vắng lặng bởi sau tiệc rượu hôm trước, rất nhiều người nhận thấy tài không bằng đã rời đi.
Bên trong ngoài Vương Liễn, Trường An tứ tài chỉ còn 5 người nữa. Tất cả đang ngồi với nhau, đợi chờ vòng thi đầu tiên.
............
Một phủ đệ xa hoa.
Ngô Thị Vinh Hoa đứng tựa mình bên hiên cửa, thở dài:
" Một mình lặng lẽ tựa hiên mây
Sông thu sương khói lạnh thân gầy
Gió thổi tơi bời, người chưa thấy! “
Ngọc Hân nghe muội muội than thở, lắc đầu:
“ Muội định đem hạnh phúc cả đời mình ra làm trò đùa như vậy ư? Biết đâu hắn đã đến? Muội thật ngốc.”
Vinh Hoa cười cười:
“ Khi yêu, mấy ai đủ tỉnh táo nữa. Hi vọng chàng sẽ đến.”
Nghe vậy Ngọc Hân chỉ biết lắc fđầu.
............
Mưa ngớt, mười người dưới sự hướng dẫn của gia đinh, mọi người tiến vào một biệt viện nằm ở phía cuối Cầu Hiền Các. Hộ vệ canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, tất cả phải khám xét không mang vũ khí mới được tiến vào. Xong xuôi, mọi người ngồi xuống xung quanh một bàn trà lớn.
Tên gia đình chạy đi hỏi thăm, sau đó khom người:
" Mọi người đợi chút. Tiểu thư ra ngay bây giờ."
................
Không lâu, rèm được kéo lên, Vinh Hoa chậm rãi đi ra, dù trang điểm nhẹ nhưng không thể che đi vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391527/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.