Trong quán trọ, ba người đang tất bật thu dọn, bỗng một con chim bay đến đậu lên vai Nguyễn Kiều, rúc rúc đầu vào tóc. Khẽ vuốt ve, lôi lá thư đút trong ống trúc, Nguyễn Kiều thở dài. Vương Liễn trông vậy, hỏi:
" Huynh đài có chuyện ư? Tôi thấy sắc mặt không tốt lắm."
Đem lá thư cất lại trong tay áo, Nguyễn Kiều gật đầu đáp:
" Ừm. Gia đình tôi có chút chuyện, phụ thân kêu về gấp. Không ở lại cùng tham gia được với huynh đài. Hazzz."
Nghe vậy, Vương Liễn hỏi:
" Có cần tôi giúp đỡ gì không?"
Nguyễn Kiều lắc đầu:
" Không cần." Sau đó mỉm cười:
" Với tài văn chương, chúc huynh đài sẽ cưới được Ngô tiểu thư. Khi đó nhớ mời tôi rượu mừng."
" Haha. Cảm tạ lời chúc của huynh." Rồi cầm lấy một túi nhỏ đưa đến:
" Gặp nhau đã là hữu duyên. Biết huynh đài cũng khó khắn, tôi có chút bạc, mong huynh đàu cầm lấy, làm lộ phí đi đường."
" Cảm tạ huynh đài, tôi không cần thật."
" Huynh đài cầm lấy đi."
.......
Một hồi đưa đẩy, Nguyễn Kiều khom người:
" Cảm tạ huynh đài, có dịp tôi sẽ trả lại."
" Haha. Được. Chúc huynh lên đường thượng lộ bình an."
" Cáo từ."
Nhìn Nguyễn Kiều đi khuất, Vương Kiệt vuốt vuốt chòm râu, cười:
" Con làm rất tốt. Một nắm khi đói bằng một gói khi lo. Giúp người trong khả năng là điều lên làm."
Ngừng lúc, tiếp:
" Kẻ này cũng không phải hạng vô danh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391524/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.