Sáng sớm, cả bốn người còn lơ mơ ngủ thì bên ngoài vâng lên những tiếng chạy rầm rầm, Wellington khẽ mở mắt cáu gắt:
" Mẹ kiếp, chưa sáng làm gì mà ổn vậy."
Nguyễn Toản cùng những người khác cũng lèm nhèm mở mắt, ngước nhìn qua cửa sổ. Phía dưới là từng hàng người đang chạy, thành từng hàng. Nhìn cảnh tượng khó hiểu, Humboldt nói:
" Chả nhẽ xẩy ra chuyện ư, chả nhẽ lại chiến tranh."
Nguyễn Toản khẽ khoác áo lên người, lắc đầu:
" Chắc không phải đâu. Để tôi thử xuống hỏi xem. Mọi người nghỉ ngơi đi."
............
Nói xong, Nguyễn Toản đi xuống, nhìn thấy ông chủ nhà trọ đang nhào bột, tiến đến:
" Sáng sớm mà ông chủ đã bận rộn rồi ư."
" Haha. Công việc thường ngày mà. Chắc khách quan bị tiếng động làm phiền ư."
Nguyễn Toản gật đầu:
" Vâng. Không biết có chuyện gì không nhỉ."
Trần Long khẽ đưa tay lên trán, lau lấy giọt mồ hôi, cười:
" Không đâu. Chuyện thường ngày mà. Chắc khách quan mới đến không quen. Bắt đầu từ khi hoàng đế thanh trừ hàng loạt bọn giặc giã thì tiến hành đổi mới. Chạy buổi sáng là hoạt động bắt buộc của học trò trong ở Quốc tử giám. Nghe đồn rằng bệ hạ nói:
' Có sức khoẻ là có tất cả. Lớp trẻ là tương lai đất nước lên ngoài học cho thật giỏi còn phải rèn luyện sức khoẻ'. Lúc đầu chỉ có học sinh, sau đó có nhiều người rảnh rỗi cũng tham gia cùng. Giờ nó trở thành nếp sống, thói quen ý. Lão mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391466/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.