Màn đêm buông xuống, những tiếng ếch, nhái kêu vang sau một trận mưa rả rich. Người dân làng Đại bắt đầu chìm dần vào giấc ngủ. Mặc dù liên tục bị dạ tập ban đêm, lúc mới xây ra, mọi người đều có chút lo sợ, nhưng trải qua nhiều lần, chứng kiến sự chắc chắn của đội quân Nguyễn Toản, trong đó có những con em của họ tham gia, tất cả đều an tâm.
.................
Nhìn những người lính đang vội vã trong màn đêm, trong đầu Nguyễn Toản bỗng vang lên lời bài hát quen thuộc “ Những bàn chân lặng lẽ” ( Nhạc sĩ Vũ Thảo),đã lưu thật sâu trong tâm trí, không khỏi ngâm nga:
“ Có bàn chân lặng lẽ, giữa dòng đời như nước cuốn.
Chập chờn trắng đen không thể nhìn thấy đáy.
Từ trong bão giông vẫn nghe tiếng gọi.
Năm tháng xa mờ như mây bay.
Ai khóc, ai cười ngang qua đây...
Cuộc đời như giấc mộng trả vay...
Ai giữ ngọn lửa trông đêm đen?
Ai đếm những bàn chân vô danh?
Gửi làn hương thầm theo về trong gió...
Suốt chặng đường gian nan...”
.................
Khi trời tờ mờ sáng, những người dân thức dậy, bắt đầu quen thuộc với công việc thường ngày, nhưng mọi người bỗng hoảng sợ. Những nhà máy biến mất, những tiếng hò dô ta từ cuối làng cũng không còn....một sự trống trải bao trùm.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, dò hỏi, nhưng tất cả đều lắc đầu, khi mọi người lo sợ thì Nguyễn Toản cùng mọi người từ xa tiến đến, người đầm đìa mồ hôi, nhưng nét mặt ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391451/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.