Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời loé qua khe cửa. Nguyễn Toản mơ mơ màng màng mở mắt, quan sát xung quanh. Nhớ tới việc hôm qua, khẽ cựa mình, toàn thân đau nhức.
Một cô gái đang tựa mình trên bàn, nghỉ ngơi, nghe thấy âm thanh liền tỉnh lại, tiến đến hỏi thăm:
" A, ngươi đã tỉnh."
Nhìn thấy bóng dáng người con gái, Nguyễn Toản sững sờ:
" Là cô."
Đoàn Thị Điểm lúc này mặc một bộ quần áo ngủ, dáng vẻ hơi có mệt mỏi, nhìn Nguyễn Toản sững sờ khẽ mỉm cười:
" Là ta."
Nguyễn Toản khẽ bối rối, ngượng ngùng đáp:
" Thật cảm ơn cô. Đã làm phiền, ta phải đi. Sau này có dịp sẽ báo đáp."
Đoàn Thị Điểm nghe vậy, lạnh giọng đáp:
" Ngươi còn không thể đi."
Nguyễn Toản nghe giật nảy mình, hỏi lại:
" Vì cái gì?"
Đoàn Thị Điểm điềm nhiên đáp:
" Bệnh của ngươi còn không dưỡng tốt, ta không thể để ngươi đi."
" Không cần..." rồi tính ngượng mình đứng dậy, nhưng toàn thân đau nhức.
Đoàn Thị Điểm vội chạy lại đỡ, lẩm bẩm:
" Hừ. Đều nói ngươi không thể động còn cố chấp. "
......
Giúp Nguyễn Toản tựa lưng vào giường xong, Đoàn Thị Điểm nói:
" Ngươi ngồi yên, ta đi ra ngoài một chút."
Nguyễn Toản biết rõ tình hình mình cũng yên vị, đợi bóng hình Đoàn Thị Điểm rời xa, khẽ thở dài, thật may mắn là chốn thoát, nếu không thì hắn sự nghiệp chưa thành mà đã chết, tiếc một đời trùng sinh. Cũng như gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-lac-hong/2391370/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.