Màn sương tử kim dày đặc bao phủ không gian dần dần tan biến vào hư vô, trả lại sự tĩnh lặng thiêng liêng vốn có cho Thánh Địa.
A Tốc Bất Ca là người tỉnh dậy trước tiên. Hàng mi dài cong vút khẽ rung động rồi từ từ mở ra, để lộ đôi mắt phượng sáng trong. Điều đầu tiên nàng cảm nhận được chính là sự nhẹ nhõm đến lạ kỳ của cơ thể. Những cơn đau nhức nhối từ nội thương do vụ nổ kinh hoàng và cả sự phản phệ khủng khiếp khi cưỡng ép chống lại hàn khí lúc trước đã hoàn toàn biến mất. Kinh mạch trong cơ thể nàng lúc này thông suốt lạ thường, linh lực cuộn trào dồi dào hơn bao giờ hết, tựa hồ nàng vừa trải qua một cuộc lột xác ngoạn mục.
Nàng quay đầu sang bên cạnh, ánh mắt dừng lại nơi nam nhân đang nằm đó. Minh Long vẫn chìm trong giấc ngủ sâu, nhịp thở đều đặn và bình yên. Gương mặt hắn đã hồng hào trở lại, sinh khí tràn trề, hoàn toàn chẳng còn chút dấu hiệu nào của một người vừa bước một chân qua cửa tử.
Ánh mắt Bất Ca dịu lại, sự lạnh lùng băng giá cùng vẻ uy nghiêm thường ngày dường như tan biến trong khoảnh khắc riêng tư này. Nàng nhìn hắn, một cảm xúc phức tạp, ngọt ngào xen lẫn chút xót xa len lỏi trong tim. Vừa rồi, chính người này đã liều mạng cứu nàng, và cũng chính hắn đã cùng nàng trải qua giây phút giao hòa vừa ngượng ngùng, vừa cuồng nhiệt để cứu rỗi sinh mạng cả hai.
Trong vô thức, Bất Ca đưa ngón tay thon dài, trắng muốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-cua-rong-lac-hong-than-chu/5052695/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.