Bên trong căn phòng riêng số 69, Minh Long đang ngả người trên chiếc ghế bành bọc da thú êm ái, hai mắt lười biếng nhìn xuống sân khấu bên dưới. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy sống mũi mình ngưa ngứa một cách kỳ lạ:
- Hơ... hơ... hơ...
Hắn vội đưa tay lên che miệng, cố gắng kìm lại, nhưng cơn ngứa ập đến quá bất ngờ:
- HẮT XÌIIII!
Minh Long hắt xì liên tục ba bốn lần, đến mức hai mắt ửng đỏ, chảy cả nước mắt.
Ngay lập tức, giọng nói của Ngọc Nhi vang lên trong thức hải, mang theo một sự kỳ quái và vài phần chế nhạo:
- Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi là một tu sĩ, thân thể đã sớm thoát ly phàm tục, gột rửa bụi trần, mà cũng mắc bệnh cảm mạo của phàm nhân à? Minh Long vất vả lắm mới dừng lại được, vội vàng đưa tay lên xoa xoa cái mũi đang đỏ ửng của mình. Hắn cũng cảm thấy có chút mất mặt, lắc đầu, gượng gạo bào chữa:
- Chịu. Ta cũng không biết. Chắc là do không khí ở đây vừa khô, lại vừa có mùi hương liệu nồng quá. Khó chịu thật.
- Hừ. - Ngọc Nhi chép miệng một cái, giọng đầy vẻ phán xét:
- Bớt suy nghĩ vớ vẩn đi. Tập trung vào sảnh đấu giá kia kìa. Lơ là một chút là mất đồ tốt đấy.
Lời nhắc nhở của Ngọc Nhi không hề thừa.
Thực tế, đã hai ngày trôi qua kể từ khi Minh Long có được món hời lớn là Thanh Linh Thạch Tuỷ. Trong hai ngày đó, Đấu Giá Hội không hề có dấu hiệu giảm nhiệt, mà trái lại, càng lúc càng trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-cua-rong-lac-hong-than-chu/4794712/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.