Minh Long khẽ nhíu mày. Hắn, đang ngồi ung dung trong phòng riêng số 69, cũng như bao người khác, đang nhìn chằm chằm vào "viên đá cẩm thạch" vừa được đẩy ra trên sân khấu.
Nó sần sùi, thô kệch, to bằng một cái đầu người, ngoài cái màu xanh biếc khá dịu mắt ra thì tuyệt nhiên không có gì đặc biệt. Không có bảo quang lấp lánh, cũng chả có linh khí dao động rõ rệt. So với viên Bạch Hổ Tủy Châu vừa rồi, với linh khí bạc tinh thuần tỏa ra, thứ này trông còn không bằng một khối linh thạch cực phẩm thông thường.
Bầu không khí trong sảnh đấu giá, vốn vừa được đốt nóng lên 10 vạn bởi viên Tủy Châu, lập tức có phần nguội đi rõ rệt. Rất nhiều người bắt đầu xì xào, thậm chí có chút thất vọng, họ mong chờ một thứ gì đó bùng nổ hơn sau màn mở đầu vừa rồi.
Minh Long cũng cảm thấy có chút nhàm chán. Hắn hướng ý niệm vào thức hải, giọng điệu đầy hoài nghi:
- Tốt? Ý ngươi là sao, Ngọc Nhi? Nhìn nó chỉ như một cục đá cẩm thạch bình thường mà? Thậm chí còn không tỏa ra linh khí rõ ràng. Bách Bảo Các lại đem một cục đá trang trí lên đấu giá à? Lần này, giọng nói của Ngọc Nhi không vang lên ngay lập tức. Nàng im lặng một vài giây, như thể đang tập trung phân tích kỹ càng. Khi nàng cất tiếng trở lại, thanh âm vô cùng bình tĩnh, nhưng mang theo một sự hứng thú rõ rệt:
- Hửm? Minh Long, ngươi đừng nhìn bề ngoài của nó. - Giọng nàng vẫn giữ vẻ bình thản, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-cua-rong-lac-hong-than-chu/4705421/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.