Minh Long nhíu mày, nhìn gã ăn mày đang quỳ rạp trên đất:
- Còn gì nữa sao? - Ân công! - Tên ăn mày vội nói, giọng đầy khẩn khoản. Rồi hắn kéo theo Đồ Nha, đang ngơ ngác không hiểu gì, cùng quỳ xuống bên cạnh mình:
- Từ nhỏ, tiểu nhân và muội muội đã mồ côi cả phụ mẫu, không nơi nương tựa, chỉ biết dựa vào nhau mà sống qua ngày lay lắt trong khu ổ chuột này. Nay trời cao có mắt, cho tiểu nhân được gặp ân công, cứu muội muội thoát khỏi cửa tử. Đại ân đại đức của ân công, tiểu nhân thật sự không biết phải lấy gì để báo đáp.
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng kéo tay Đồ Nha lên phía trước, cùng dập đầu một lần nữa:
- Chúng tiểu nhân không có gì cả, chỉ có hai tấm thân hèn mọn này, mong được theo hầu hạ ân công để báo đáp phần nào! Xin ân công thu nhận!
Minh Long phất tay. Một luồng linh lực ôn hòa đỡ lấy hai huynh muội, không cho họ dập đầu, rồi từ từ nâng họ đứng dậy:
- Đứng dậy đi. Ta không thích người khác quỳ trước mặt ta. Đừng suốt ngày cứ hở ra là quỳ gối.
Hắn nói tiếp:
- Với lại, ta cũng quên chưa hỏi tên của ngươi. Ngươi tên gì?
Tên ăn mày lúc này mới chắp tay, cung kính đáp:
- Bẩm công tử, tiểu nhân tên A Bạt Nhi Cáp Tát.
- Cái tên này dịch ra nghĩa là"Anh Hùng Cứng Cỏi"đó. - Tiếng Ngọc Nhi ngân vang giải thích trong đầu Minh Long.
- Anh Hùng Cứng Cỏi à? - Minh Long lẩm bẩm, nhìn người trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-cua-rong-lac-hong-than-chu/4705403/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.