Sau khi Minh Long đã đi xa, không còn thấy bóng dáng, Bột Nhi Tất Đạt mới dám tiến lại gần phụ thân, chắp tay, giọng điệu đầy không phục và ấm ức:
- Phụ vương! Tại sao vừa rồi người không ra tay bóp nát con kiến hôi ấy đi? Hắn dám sỉ nhục con và cả Bột Nhi gia chúng ta ngay giữa phố!
"Bốp! "
Một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Tất Đạt, âm thanh vang lên khô khốc. Lực đạo mạnh đến mức khiến hắn phải lảo đảo lùi lại mấy bước, một bên má lập tức sưng đỏ, in hằn năm dấu tay.
- Nghịch tử ngu dốt! - Chỉ Căn gầm lên, sự hòa nhã ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tức giận của một bậc gia chủ:
- Hằng Thiên Tông là thế lực như thế nào, ta và ngươi có thể tùy tiện chọc vào nổi sao? Giết một tên đệ tử của họ thì đơn giản, nhưng hậu quả sau đó thì sao, ngươi có nghĩ đến không? ! Lão già Hằng Dương kia mà nổi điên lên, ngươi nghĩ Bột Nhi gia chúng ta có chịu nổi cơn thịnh nộ của lão không? Sao ta lại có thể sinh ra một thứ ngu dốt, chỉ biết dùng sức mạnh mà không biết dùng não như ngươi vậy chứ? Chỉ Căn gằn giọng, ánh mắt nhìn nhi tử đầy vẻ thất vọng:
- Với lại, ngươi nghĩ dựa vào sức của ngươi mà đòi đánh lại một tên Kim Đan kỳ như hắn à? Vừa rồi nếu không có ta ở đây can thiệp kịp thời, ngươi có chắc mình không phải là kẻ nằm dưới đất hay không? Còn dám ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-cua-rong-lac-hong-than-chu/4705402/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.