Nghe thấy cách xưng hô đầy xa cách và trang trọng của Minh Long, Ngọc Mai liền giậm chân một cái. Tiếng đế giày thêu của nàng gõ xuống nền điện cẩm thạch vang lên một tiếng"cộp"rõ ràng trong không gian tĩnh lặng, thể hiện sự bất mãn. Đôi má phúng phính của nàng có chút hờn dỗi, vẻ mặt hiện lên vẻ không vui:
- Minh Long ca ca, huynh nói gì xa cách vậy? Huynh xem, muội vẫn là muội mà. Nàng chỉ vào mình:
- Là Ngọc Mai thôi mà.
Minh Long khẽ lùi lại một bước, một hành động nhỏ nhưng lại tạo ra một khoảng cách đầy lễ nghĩa và không thể vượt qua. Hắn nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng kính cẩn, không dám có chút thất thố trong Cần Chính Điện:
- Nhưng ngoài ra, muội còn là Nhị công chúa tôn quý của Thủy Vân Quốc. Tại hạ không thể vô lễ.
Thấy sự kiên quyết trong ánh mắt và hành động của Minh Long, Ngọc Mai biết rằng mình không thể thay đổi được gì. Nàng cắn cắn bờ môi xinh của mình, sự hờn dỗi trên mặt dần biến mất, thay vào đó là giọng nói có chút lí nhí, xen lẫn vẻ áy náy:
- Lúc đó… lúc đó ta và hoàng gia gia không tiện cho người khác biết thân phận thật. Bọn ta không cố ý giấu huynh đâu. Huynh đừng để bụng nha.
Minh Long lắc đầu, nở một nụ cười ấm áp, tỏ ý rằng mình không hề bận tâm:
- Ta hiểu mà.
Rồi Minh Long không tiếp tục cuộc trò chuyện riêng tư có phần trẻ con này nữa. Hắn biết rõ mục đích chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-cua-rong-lac-hong-than-chu/4705392/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.