Nhìn người trước mặt, Minh Long phải liên tục dụi mắt, cố gắng xác nhận xem mình có nhìn lầm hay không, hay đây chỉ là một ảo giác. Toàn thân hắn như bị một luồng điện giật chạy qua, tâm trí hoàn toàn trống rỗng. Hắn không còn tin vào mắt mình nữa. Hoàng lão tiền bối, vị ân nhân hiền từ, người đã từng cứu mạng hắn, lại chính là Thái Thượng Hoàng uy nghi của một nước. Và người đó, cũng chính là kẻ bạo chúa sát phạt quyết đoán trong lời kể của Liệt Khang…
Hắn lẩm bẩm trong vô thức, giọng nói lạc đi, kết nối ba danh xưng không thể nào liên quan đến nhau lại làm một:
- Hoàng lão tiền bối… lại là Thái Thượng Hoàng… Hoàng… Lão Tà? Nghe thấy ba chữ cấm kỵ cuối cùng được thốt ra một cách rõ ràng từ miệng Minh Long, Lý công công đang đứng bên cạnh đổ một tràng mồ hôi hột vì sợ hãi, mặt mày vốn đang nghiêm nghị lập tức tái mét như xác chết. Lão run rẩy chỉ tay vào Minh Long, giọng nói the thé, lắp bắp:
- To… to gan! Ngươi… ngươi dám gọi thẳng danh húy đó ra ngay tại Cần Chính Điện!
Nhưng Hoàng Nam nghe vậy thì lại không hề có chút tức giận nào. Trái lại, ông ngẩng mặt lên, một tay vuốt bộ râu bạc trắng dài của mình, rồi cất lên một tràng cười lớn sảng khoái. Tiếng cười của ông hào sảng, vang vọng khắp Cần Chính Điện, mang theo một sự hoài niệm về những năm tháng đã qua:
- Ha ha ha! Hay cho một cái danh Hoàng Lão Tà! Cái danh xưng này đã lâu lắm rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-cua-rong-lac-hong-than-chu/4705391/chuong-82-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.