Minh Long cau mày nhìn dòng chữ hiện trên bảng hệ thống, lòng khẽ nhói một chút.
- “Độ Kiếp viên mãn. .. Vũ kỹ thì tuyệt đỉnh, nhưng ngưỡng cửa thi triển lại là tầng trời cao vòi vọi.”
Hắn vừa lẩm bẩm vừa quay sang nhìn Ngọc Nhi vẫn đang bay lơ lửng cạnh vai, đầu óc xoay chuyển một hồi rồi lên tiếng:
- Nếu phải đạt đến Độ Kiếp viên mãn mới có thể thi triển, vậy ta hiện tại triệu hoán được cũng chỉ để. .. ngắm?
Ngọc Nhi xoay người một vòng trên không trung, váy áo phấp phới như cánh hoa mỏng:
- Ai nói là không dùng được?
Minh Long nhướng mày:
- Hử?
Ngọc Nhi chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt nghiêm trang hơn thường lệ:
- Ngươi nên nhớ, Lạc Hồng Linh Tự Cổ Kinh, tầng thứ nhất tên là Khai Thiên - Lập Địa. “Khai Thiên”là chỉ việc mở ra đan điền, chính thức đặt chân vào con đường tu luyện. Còn “Lập Địa”thì nghĩa là sao?
- Là lập nền móng nhưng không phải nền móng tu vi như đám tu sĩ bình thường, mà là nền tảng vững chắc trong cách tiếp thu và ứng dụng mọi thứ. Cái gì dùng được, cái gì học được, chỉ cần ngươi lĩnh ngộ, thì cho dù là vũ kỹ cấp bậc quá cao, ngươi vẫn có thể biến đổi chúng để phù hợp với cảnh giới hiện tại.
Minh Long trầm mặc.
Ngọc Nhi thấy vậy lại tiếp:
- Hiểu nôm na thì, nếu Thiên Điểu vốn cần điều kiện tối thiểu là tu sĩ Độ Kiếp viên mãn để thi triển, thì với tầng thứ nhất của công pháp này, ngươi hoàn toàn có thể “diễn giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-cua-rong-lac-hong-than-chu/4705316/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.