Hắn tên Minh Long, sinh ra ở địa cầu, một quốc gia phương Nam thanh bình. Cha mẹ mất sớm vì tai nạn giao thông khi hắn còn đang nằm nôi, tuổi thơ lớn lên bên ông bà ngoại trong một căn nhà nhỏ lợp mái tôn cũ kỹ, ẩn sau bụi chuối và gốc thị già. Cuộc sống thanh đạm, quanh năm gắn với mùi khói bếp, tiếng gà gáy, và những buổi tối có tiếng ếch kêu ngoài ao sau hè.
Ông bà hắn già yếu, sống bằng trợ cấp nhà nước và vài công việc vặt trong xóm. Hắn không đòi hỏi, cũng không nghịch ngợm như lũ trẻ cùng tuổi. Mỗi buổi sáng đi học, hắn xách theo túi cơm muối vừng, chiều về phụ ông chặt củi, dọn vườn, giúp bà nấu bữa tối. Hắn không biết đói khổ là gì, chỉ biết rằng nếu không cố gắng thì bữa cơm ngày mai sẽ vơi đi.
Ông ngoại hắn từng là giáo viên dạy Sử, luôn kể chuyện về thời Hồng Bàng, về rồng tiên, về giấc mộng của Lạc Hồng. Hắn nghe, nhớ, rồi im lặng, chưa từng hỏi lại. Những câu chuyện đó ngấm dần như nước mưa thấm vào đất. Bà ngoại thì hay bảo: “Dòng máu người mình có rồng trong đó, chỉ là không ai nhớ cách tỉnh giấc.”
Khi hắn mười tám, ông ngoại mất vì bệnh phổi tắc nghẽn. Một năm sau, bà cũng đi. Tang lễ đơn sơ, vài người hàng xóm giúp đỡ. Hắn đứng lặng bên ngôi mộ đất, trong túi chỉ còn ba trăm nghìn. Học phí không đủ, tiền trọ cạn kiệt. Hắn thôi học, rời giảng đường đại học, bắt đầu cuộc sống tự lập hoàn toàn.
Ngày làm phụ hồ, đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-mau-cua-rong-lac-hong-than-chu/4705310/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.