Chương trước
Chương sau
“Lão nô đi trước rồi” Trần Thừa Ảnh trước khi bị trảm sát, chỉ kịp để lại một câu trăn trối. Nhưng câu nói kia, vọng vào tai của Trần Thừa Dụ, lại tựa hồ sấm nổ giữa trời quang, để lão sững sờ tại chỗ.
“Thừa Ảnh” Trần Thừa Dụ đờ đẫn ngồi trên mặt đất, bàn tay già run run sờ lên máu tươi cùng thịt vụn vương vãi trên mặt đất, khẽ thì thầm.
Tiếp theo, quanh thân bốc lên một luồng kinh khủng sát ý, khiến toàn trường nhiệt độ đều giảm xuống.
“Khương…tiểu…nhi” Lão quốc công gằn lên từng chữ, gắng gượng đứng dậy, nhìn chằm chằm Khương Ly.
“Lão phu cùng ngươi… không đội trời chung!”
Ánh mắt của lão lạnh lùng sắc bén, như muốn ăn thịt người, thân thể lần thứ hai hóa thành bộ dáng khô lâu, mà quanh thân cũng lần nữa, xuất hiện một bộ dài bảy tám trượng xương rồng, bên trên xương rồng cháy rừng rực hỏa diễm màu đen.
Không những thế, bên ngoài xương rồng, đột nhiên xuất hiện từng mảng cơ bắp máu thịt, Cốt Long Chân Thân tựa hồ muốn tiến hóa.
“Không được” Khương Ly tay cầm Diệt Trần Kiếm, ngay lập tức liền nhận ra điều quỷ dị, không nói hai lời cắn răng chém xuống một kiếm.
Vô tận kiếm khí như tràng giang đại hải, hướng phía Phụ quốc công đánh tới, muốn ngăn chặn hành động của lão.
Chỉ là ngàn vạn kiếm khí vừa tiến đến gần, lập tức bị một cái đuôi rồng quật vỡ tan tành.
Mà lúc này, toàn bộ Cốt Long Chân Thân, có một nửa đã được máu thịt bao phủ, Cốt Long Chân Nhân khí thế không ngừng tăng cao.
“Đây là…” Vốn cà lơ cà phất Tô phu nhân sắc mặt đọng lại.
Trong bóng tối rình xem đám lão quái cùng một số phương thám tử đều hít vào hơi khí lạnh.
“Là nhị đoạn Chân Thân”
“Cái gì…”
“Vậy mà là nhị đoạn Chân Thân” Tô phu nhân thì thào, trong lòng lập tức sinh ra thoái ý.
“Tiểu nữ có việc phải về Hắc thị trước, Đông Ly đảo hữu bảo trọng rồi” Lời chưa nói xong, thân hình đã như cơn gió biến mất tăm tích.
Chân Nhân đại vũ giả, có ba đại Thần Thông, một là Bản Mệnh Chân Thân, hai là Trừu Hồn Bí Thuật, ba là Đế Uy.
Không giống như Đế Uy chỉ có Chân Đế mới có thể thi triển, Trừu Hồn cũng rất ít người lĩnh ngộ được. Bản Mệnh Chân Thân là thần thông đặc hữu của mỗi vị Chân Nhân cảnh.
Bản mệnh Chân Thân có phân chia mạnh yếu, lớn nhỏ tùy theo công pháp tu luyện, cùng tu vi của từng võ giả.
Tuy nhiên, tất cả Chân Thân đều chia thành bốn giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất gọi là Nhất đoạn Chân Thân, Chân Thân lúc này chỉ hiển hóa ra xương cốt, có thể tăng phúc một đến hai tiểu cảnh giới. Đại đa số Chân Nhân cảnh đều nằm ở giai đoạn này.
Giai đoạn thứ hai gọi là Nhị đoạn Chân Thân, lúc này Chân Thân đã hiển hóa ra máu thịt, có thể tăng phúc từ ba đến năm tiểu cảnh giới. Khi đạt đến giai đoạn này, võ giả rất dễ dàng vượt cấp khiêu chiến, lấy Chân Nhân chiến Chân Vương cũng có khả năng.
Giai đoạn thứ ba gọi là Tam đoạn Chân Thân, lúc này Chân Thân không chỉ diễn hóa máu thịt, mà xung quanh còn được bao phủ một lớp áo giáp, Chân Thân cũng hiển hóa ra các loại vũ khí thần kỳ, chiến lực tăng phúc từ một đến hai đại cảnh giới. Tam đoạn Chân Thân, từ vạn cổ đến nay rất ít người đạt đến.
Giai đoạn thứ bốn, gọi là Thần Thể Chân Thân, giai đoạn này, chưa từng có người đạt đến, nên cũng không có giá trị tham khảo.
Lão quốc công vì cừu hận mà tiến hóa Chân Thân lên Nhị đoạn, có thể nói, Chân Vương không ra, lão gần như vô địch.
“Nhị đoạn Chân Thân sao?” Khương Ly vừa chém xong một kiếm cuối cùng, thì nửa khắc thời gian cũng vừa hết, hắn lập tức thoát khỏi trạng thái Thiên Nhân. Tu vi giống như bong bóng, thoáng chốc rút lui trở về nguyên bản Kim Thân chín đúc.
Một chiêu vừa rồi, nếu có thể ngăn cản tiến trình mở ra Chân Thân của Trần Thừa Dụ, thì còn có phần thắng. Hiện tại đại thế của lão đã thành, không chạy còn đợi đến lúc nào nữa.
Hắn gắng gượng cảm giác khó chịu, vận dụng thần niệm đem cả người nâng lên cao, hướng về phương hướng Hắc thị bay nhanh.
“Chạy đi đâu”
Đang tiến hóa nửa chừng Cốt Long Chân Thân đột nhiên ngửa đầu, phun ra một ngụm long tức.
“Hừ” Khương Ly cắn răng, chân phải nhẹ bước ra một bước, hóa thành một đạo kim quang cũng biến mất ngay tại chỗ.
Túng Địa Kim Quang đệ nhị thiên thê!
Long tức đánh trượt mục tiêu, rơi xuống đất, đem mặt đất đốt thành một hố sâu chừng mười trượng rộng hơn ba trượng, bốc lên khói đen rừng rực.
Khương Ly chạy mất, lão quốc công tựa hồ cũng không dự định đuổi theo, mà từ từ thu hồi Chân Thân. Trở lại nguyên hình là một ông lão già nua lưng lòng, sắc mặt thương bạch, làn da nhăn nheo. Hiển nhiên, mấy lần thi triển bí thuật, Trần Thừa Dụ đã phải trả đại giá rất lớn, không những tổn thương nguyên khí, mà cũng hao hụt tuổi thọ.
Mặc dù như thế, sát khí quanh thân lão vẫn ngưng đọng thực chất. Ánh mắt u tĩnh quan sát toàn bộ phủ quốc công phế tích, lại ngắm nhìn trước mắt loang lỗ máu tươi.
Chợt thần niệm như thủy triều, quét ra xung quanh mấy dặm khuôn viên, lạnh lùng mở miệng.
“Lão phu Trần Thừa Dụ muốn khiêu chiến Đông Ly Chân Nhân. Mười ngày sau dựng lôi đài, quyết một trận sinh tử, mời các vị đạo hữu ở đây làm chứng.”
“Ầy” Âm thầm núp trong bóng tối đám lão quái đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu chợt có người lên tiếng.
“Tả Phu Từ xin làm chứng cho Phụ quốc công”
Xuất hiện người đầu tiên, lập tức xuất hiện người tiếp theo ứng lời.
“Lão phu Hà Mãnh xin làm chứng”
“Lão phu Cừu Thiên Nhận xin làm chứng”
……..
“Bần đạo Ô Thiên Phong cũng xin làm chứng” Đám Chân Nhân cảnh lão quái từng người từng người hô lớn, đến cuối cùng thì là một gã đàn ông mập lùn, mặc đạo bào màu đen, từ trong bóng tối đi ra, hí hửng đánh giá tàn phá mặt đất.
“Đặc sắc, đặc sắc…Ô mỗ vừa đến Đại La Thành, liền gặp ngay một màn kịch hay. Đông Ly Chân Nhân…ha ha ha thú vị”
Ô Thiên Phong vừa lên tiếng, xung quanh mấy tên lão quái chợt ngậm miệng, vài vị Chân Nhân cảnh tu sĩ chưa kịp mở lời làm chứng, vội che miệng, quay đầu đi nhanh. Một số khác cũng đưa mắt nhìn nhau, nhanh chân âm thầm rút lui.
“Ầy” Ô Thiên Phong cảm nhận được từng khí tức biến mất, có chút khinh thường cười nhạt.
“Cảm tạ Ô tông chủ” Trần Thừa Dụ ánh mắt buồn bã, đối với Ô Thiên Phong chắp tay, thân hình cũng hóa thành một làn khói đen chạy về phía hoàng cung. Tựa hồ không muốn cùng họ Ô tiếp xúc.
“Không thú vị” Họ Ô lắc đầu, thần niệm quét một vòng vùng phế tích, chợt tỏa sáng.
“A, thật là nhiều đồ tốt”
…..
Hắc thị,
Tô phu nhân cùng Khương Ly nối đuôi nhau chạy trở về, mà toàn bộ Hắc thị lập tức được hạ lệnh giới nghiêm.
Tô phu nhân tay trái che ngực, vội vã uống một ngụm trà.
“Hù chết bổn cung rồi, Trần Thừa Dụ vậy mà đột phá Nhị Đoạn Chân Thân. Việt quốc này càng ngày càng kỳ lạ”
“Đúng vậy, Việt quốc càng ngày càng thú vị” Dương quản sự giúp nàng rót thêm một chén trà bổ sung gật đầu nói.
“Khương Ly đâu rồi?”
“Khương đạo hữu vừa về liền trốn trong phòng chữa thương”
“Không chết là tốt” Tô phu nhân uống xong hai ly trà, mới lấy lại tinh thần, trở về bộ dáng lười biếng vốn có lẩm bẩm. “Đúng là kẻ liều mạng, một thân một mình dám đi diệt phủ quốc công, còn may ta chạy được nhanh, nếu không Trần Thừa Dụ liều mạng, đem bản cung cùng một chỗ tính sổ, thì thua thiệt”
Dương quản sự mỉm cười, trong lòng oán thầm: “Các ngươi rủ nhau đi phá nhà diệt tộc người khác, không bị đánh chết là may, còn sợ bị thua thiệt???”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.