Nhà tranh cuối thôn ánh đèn dầu tranh sáng tranh tối, trong nhà có ba người. Một gã thanh niên mặc áo trắng, dáng vẻ xuất trần, đứng bên người hắn là một tên thiếu nữ mặc váy vàng.
Mà đối diện hai người thì là một lão đầu tóc đã lấm tấm bạc, lão đầu mặc dù già nua nhưng vẻ mặt vui mừng sung sướng. Trên bàn đã chất đầy những vò rượu hết, Khương Ly sắc mặt như thường, mà già nua lão đầu đã chấp choáng say.
“Được gặp lão đệ ta rất vui mừng, thật không nghĩ Khương lão đệ ngươi lại là tuyệt thế cao nhân”
“Khương mỗ nào phải cao nhân, chỉ là một giới họa sư mà thôi”
"Đúng vậy, không biết lão đệ định ở thôn lâu không?” Hoàng lão đầu thâm tình hỏi.
“Vài ngày thôi, sắp tới ta có việc phải rời đi. Lần này tự biệt sợ rằng rất lâu mới có thể trở về, Hoàng huynh nhớ bảo trọng sức khỏe”
“Ha ha ha, chỉ sợ đến lúc đó lão già ta đã thành một nắm đất vàng, lão đệ ngươi chỉ cần đến trước mộ của ta thắp vài nén hương là được”
Khương Ly gật đầu, không nói gì, giúp lão rót một bát rượu.
Phàm nhân tuổi thọ ngắn ngủi, đến tuổi này của lão đã xem như gần đất xa trời. Hắn đến Đại La Thành cũng không rõ lúc nào mới có thể quay về, có lẽ đến lúc thì đã cảnh còn người mất. Không khí có chút trầm thấp, Hoàng lão đầu chợt cười ha hả, nâng bát nói:
“Lão đầu ta sống lâu rồi, vợ cũng chết, con cái thành gia lập nghiệp, xem như trải qua đắng cay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-ly-tran-kiep-diet/1716914/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.