Tin tức Trần Thừa nhất mạch hùng hổ kéo người đến cửa hỏi tội nhưng cuối cùng lại xám xịt bại lui chẳng mấy chốc đã truyền khắp Vị Hà quận, các phương thế lực nhao nhao đàm luận. Mà Khương Ly lần thứ hai trở thành tiêu điểm. Một thức thần thông liền đem Thiên Phương Họa Kích Trần Thừa Minh đánh bại, càng thêm tô điểm danh tiếng cho hắn. Đệ tử của Lạc Thần Tông có một phen mở mày mở mặt, ra ngoài hành tẩu tất cả ngẩng đầu hếch mặt. Khương Ly thì không quá để ý, quay trở về hậu sơn, tránh đi tầm mắt của mọi người. Lần này hắn không tiếp tục bế quan mà đứng ở trên đỉnh núi Lạc Sơn vẽ tranh. Dục tốc bất đạt, mặc dù tùy thời có thể đột phá Ngọc Mệnh Cảnh nhưng Khương Ly hiện tại chưa quá mức cấp thiết. Hiện tại vừa hồi phục về Kim Thân chín đúc, hắn còn muốn mài giũa thêm chút thời gian. Từ sau trận chiến ở Vị Hà Thành, hắn đã thật lâu chưa vẽ vời. Khương Ly mặc áo bào trắng, giữa trán lấp lánh Tử Diễm Ấn Ký, mái tóc đen dài xõa hai vai, tung bay trong gió. Từ xa nhìn ngắm, hắn tựa hồ một vị trích tiên vậy. Nằm ở mặt đất là một con lừa già màu đen, mà bay lượn trên bầu trời thì là một con Hạc Trắng. Hai con vật này mấy tháng trời ngủ say trong túi Linh Vật, giờ được chủ nhân thả ra đều có chút kích động. “Tranh đẹp, ý cảnh càng thâm trường” Từ sau lưng, thân hình thô kệch Lạc Trường Sinh mỉm cười đi tới. Khương Ly không quay đầu tiếp tục chăm chú vẽ vời, chỉ nhà nhạt hồi đáp. “Ngày trước lão phu từng ẩn cư ở một tòa phàm nhân thôn xóm, ngày thường rãnh rỗi không biết làm gì nên học vẽ tranh” “Sư huynh là người thanh nhã, tranh vẽ cũng tinh tế, như ta người thô kệch như vậy, không hợp với thể loại này hahaha” Khương Ly chẳng cho ý kiến, bút lông điểm nhẹ, như vẽ rồng điểm mắt, trong bức tranh sinh vật bỗng nhiên sống động cực kỳ. Hôm nay Khương Ly vẽ một con hắc hổ, chính là vật cưỡi của hắn tại Lạc Thần giới. “Sư đệ tu luyện hô hấp pháp đã đạt đến tầng thứ nào rồi” Lạc Trường Sinh vươn tay, giữa lòng bàn tay ngưng tụ một luồng hỏa diễm khí huyết, tấm tắc than. “Môn pháp môn này cùng ta cực kỳ tương thích, hiện tại đã đạt đến Trung phẩm Chiến Sĩ. Theo dự đoán, chỉ cần ba năm nữa có thể đột phá Thượng Phẩm Chiến sĩ đỉnh cao. Kết hợp với Hoành Thiên Quyền, trong vòng năm năm có thể tu bổ khí huyết, trở về thời kỳ đỉnh cao” “Là do sư đệ ngươi tích lũy sâu dày, thân thể cũng đã thối luyện đến cực hạn, tu luyện lại từ đầu tự nhiên dễ dàng” Khương Ly gật đầu, chẳng lấy gì làm lạ. Lạc Trường Sinh nói thế nào cũng là Nửa Bước Chân Nhân, mặc dù tuổi tác đã cao khí huyết suy giảm, nhưng tinh huyết, ngọc cốt, kim thân vẫn còn đó. Dựa vào bậc này nội tình, tu luyện Vũ Ninh Hô Hấp Pháp, thuận nước trôi dòng. Hơn nữa, lão chính là Lạc Thần duệ dân, học Lạc tộc công pháp, không phù hợp mới lạ. Lạc Trường Sinh mỉm cười, thu hồi hỏa diễm khí huyết, hỏi: “Hôm qua sư huynh sử dụng thần thông, chính là trong lời ngươi nói thủ đoạn của Lạc Sư sao?” “Xem như thế đi” “Đơn giản một chiêu, nếu đổi thành lão phu chỉ sợ cũng dễ dàng bị nắm bắt” × — QUẢNG CÁO — Khương Ly lắc đầu, Lạc Trường Sinh lão già này nhìn như thô lỗ mãng phu, nhưng thực lực thâm sâu khó dò. Hôm trước cùng Trần Thừa Minh giao đấu, lão chỉ dùng mỗi Hoành Thiên Quyền, chưa từng sử dụng cái khác thần công tuyệt kỹ đã đánh lui đối thủ. Khương Ly muốn bắt lão, còn phải tốn chút công phu. “Sư huynh sắp tới dự định như thế nào, một mực ở lại Lạc Thần Tông, hay là trở về Kiêu Dương Thành” Lạc Trường Sinh là người tinh minh, vừa quan sát liền nhìn ra Khương Ly có ý muốn rời đi. Khương Ly đối với Lạc Thần Tông không có quá nhiều quyến luyến, hơn nữa Vị Hà quận quá nhỏ còn không giấu nổi một đầu chân long. “Ta cũng không rõ, nhưng trước khi rời khỏi Việt quốc, lão phu còn một việc phải làm” “Chuyện gì?” “Đòi lại Truyền Hỏa Bia” Khương Ly chắp tay sau lưng, từ trên đỉnh núi nhìn xuống, giọng nói chắc nịch. Một câu nói để Lạc Trường Sinh giật mình, có chút chần chờ. “Chuyện này, Truyền Hỏa Bia hiện nằm trong tay Trần Huyền nhất mạch, Trần gia sáu mạch không kẻ nào đơn giản, Trần Huyền Tông càng thêm khó chơi, sư huynh ngươi….” “Đây là chuyện ta nên làm” Khương Ly bình thản hồi đáp, chưa hề giải thích. Nếu là trước đó, hắn sẽ không làm ra quyết định này, nhưng trải qua hơn ba năm sinh sống tại Lạc Thần giới, trải qua sinh ly tử biệt để hắn đối với Lạc dân sinh ra lòng thủ hộ. Truyền Hỏa Bia là thánh vật của Lạc tộc, hắn nhất định phải đòi trở về. Hơn nữa, từ sâu trong tiềm thức, hắn cảm giác được có một số bí mật cần tấm bia đá này mới có thể mở ra. ……. Lạc Sơn phía sau núi, chính là Lạc Tộc nhất mạch nghĩa trang, các đời Tông chủ, Nguyên lão sau khi tọa hóa đều sẽ được chôn ở đây. Khương Ly đến trước một ngôi mộ nhỏ, tay cầm vò rượu, chậm rãi uống một ngụm rồi đổ số rượu còn lại lên trước mộ. Mộ này là của sư tôn hắn Lạc Trường Tử. “Rượu tên là Lạc Thần Tửu, do chính tay ta tự mình ủ, mới ủ được ba tháng nên rượu kình không mạnh, sư tôn chớ trách” Nói xong lại lấy ra một vò khác, đứng tại chỗ uống sạch, tiếp theo chầm chậm quay đầu nhìn xa xa đang trầm luân tà dương, tung người rời đi. Trước khi đến Đại La Thành, hắn còn phải gặp một vài người. Thân hình lấp lóe bay giữa bầu trời, chừng mấy khắc đã đến trước Xuyên Vân Sơn. Cúi đầu nhìn xuống trên núi phàm nhân thôn xóm, nhìn dòng sông Vị Hà uốn lượn, nhìn về phía cuối thôn cây mai già. Thôn xóm này, hắn sinh sống mười mấy năm trời, cũng chứng kiến hắn khởi tử hồi sinh. Trải qua mấy năm chiến loạn, trong thôn thôn dân chuyển ra ngoài gần hết, nhưng hiện tại lục tục đã có người trở về, khiến cho vốn tiêu điều Thiên Hương Thôn thêm vài phần sinh khí. Quang quác × — QUẢNG CÁO — Hạc Trắng được hắn thả ra, cảm nhận mùi vị quen thuộc, vui sướng tung cánh chao đảo trên bầu trời. Nó bay lượn một vòng thôn nhỏ, ánh mắt hèn mọn quan sát dưới mặt đất thôn dân, tiếp theo chúi đầu xuống xông vào một nhà mà ăn cướp. “Là yêu hạc, yêu hạc đến cướp đồ” Phút chốc, vốn yên tĩnh sơn thôn bỗng nhiên vang lên tiếng la hét thất thanh. “Yêu Hạc?” Cuối thôn căn nhà nhỏ, có tên thiếu nữ mặc váy vàng, đang yên tĩnh đọc sách, nghe thấy tiếng kêu gọi, giật mình chạy ra ngoài nhìn lên bầu trời. “Là Ngốc Hạc, là Ngốc Hạc, cha mẹ Khương thúc thúc trở về” Thiếu nữ vừa nhìn liền nhận ra mập mạp Bạch Hạc, khóe mắt chảy ra hai hàng thanh lệ vui mừng. Phía sau nàng, một đôi vợ chồng già dẫn nhau ra sân, đồng dạng ngửa đầu nhìn lên trời. Mà giữa thôn một tòa phủ đệ khang trang, có một tên lão đầu đang nằm trên ghế tựa, nghe bên ngoài nhao nhao tiếng hô gọi, nhíu mày hỏi bên cạnh người hầu. “Hoàng Tứ, có chuyện gì sao?” “Bẩm lão gia, nghe nói có yêu hạc đến thôn cướp đồ” “Yêu Hạc, Yêu Hạc… mau Hoàng Tứ, mau đỡ ta ra ngoài” Lão gia tuổi tác đã cao, gần đây mắc bệnh đi lại khó khăn, nhưng hôm nay vừa nghe đến Yêu Hạc hai chữ thì bỗng nhiên kích động như vậy, để Hoàng Tứ không hiểu, nhưng vẫn bận bịu đỡ lão ra ngoài. Hoàng lão đầu đôi mắt già nua nhìn về xa xa, không nhìn thấy gì, bèn hỏi gấp. “Yêu Hạc ở đâu?” Hoàng Tứ vươn tay chỉ về phía cuối thôn nói: “Ở đằng kia lão gia” Hoàng lão đầu dõi mắt nhìn theo, mặc dù vẫn chưa nhìn rõ, nhưng khuôn mặt chợt vui mừng kích động. “Nhanh sai người đi lấy rượu ngon trong kho, cùng ta đến cuối thôn”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]