Nghe lời anh nói, Khương Gia Di ngây người, khuôn mặt nóng bừng lên.
Ánh mắt nhìn khiến cô không thể không nhận ra ý tứ của anh. Không biết cô nên nói anh tự kiềm chế, hay là nên nói những lời này rất không lịch thiệp, thực sự không đứng đắn, khiến người ta có suy nghĩ bậy bạ đây?
“Vậy anh không thể nghĩ ra điều gì thích hợp để khen em sao?”. Cô nhỏ giọng nói thầm, cúi đầu bỏ tay kia vào túi áo khoác của anh, chọc chọc thắt lưng anh qua một lớp vải mỏng: “Mặt đứng đắn của anh đâu? ”
Ánh mắt Chu Tự Thâm dừng lại, im lặng không lên tiếng đưa tay vào túi áo, nắm lấy bàn tay cô đang làm loạn: “Đứng đắn?”.
“Đúng vậy”, Khương Gia Di cố ý ấm ức bĩu môi, từ từ nâng mắt lên: “Chẳng lẽ ngoại trừ những lời không đứng đắn kia, anh không có gì để nói sao?”
Anh rũ mắt nhìn cô.
Mặc dù là ban đêm, cũng không thể ngăn cản anh chú ý đến từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt của cô.
Nhìn cô một lát, Chu Tự Thâm mới thong thả mở miệng hỏi: “Vừa rồi khi chương trình bắt đầu, em đoán xem mất bao lâu để anh nhận ra em?”
“Bao lâu?”
Anh khẽ cười: “Ánh mắt đầu tiên”.
Khương Gia Di cố gắng kìm khóe miệng lại: “Anh lại nói dối”.
“Có hàng ngàn cách để dỗ em vui vẻ”. Anh khẽ nhướng mày, giải thích nghiêm túc: “Nói lời hoa mỹ giả dối là cách anh không giỏi nhất, cũng không muốn sử dụng nhất”.
Cô bỗng ngẩn người khi nghe thấy những lời này.
Qua vài giây, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-long-le-vu/503050/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.