Đoàn Hưng đưa Phượng Tư tới phòng củi, bất đắc dĩ nói với hắn: “Đều là lệnh của vương gia, xin vương phi đừng trách thuộc hạ.”
Phượng Tư gật đầu, bước vào trong. Đoàn Hưng cầm khóa lên, chần chừ một lúc, nói tiếp: “Vương phi, người cũng đừng trách vương gia. Gần đây công vụ bất ổn, tâm tình của vương gia vốn không tốt, lại thêm tên Bạch Hạc Đình kia đã chọc giận vương gia cực độ, nếu không vương gia cũng không nỡ nặng tay với vương phi đâu.”
Phượng Tư lại gật đầu, sao cũng được, hắn cũng chưa từng mong Yến Hàn sẽ dịu dàng với hắn. Đó là chuyện không thể nào.
Đoàn Hưng rít lên một tiếng, cảm thấy thái độ lãnh đạm của hắn như không tin tưởng y. Y lại nói tiếp: “Vương phi phải tin thuộc hạ. Người có lẽ không biết Bạch Hạc Đình dám tự tiện xông vào tẩm thất của vương gia hiến thân. Vương gia ghét nhất loại người như vậy, nhưng vì phải nể mặt hoàng thượng nên vẫn chưa làm gì y được.”
Phượng Tư giật mình. Bạch Hạc Đình thật sự phóng đãng đến mức độ đó sao? Cũng không xem thử có bao nhiêu cái mạng để cho Yến Hàn giết?
“Được, ta hiểu rồi. Ta sẽ không trách vương gia.”
Đoàn Hưng cười lên: “Vương phi thật tốt.”
Đoàn Hưng khóa xích lại. Phượng Tư một mình ở trong nhà củi lạnh lẽo, tự ôm lấy thân mình. Bạch Hạc Đình nhiều lời hàm hồ, nhưng nếu nghĩ kỹ, cũng có điều mà y nói rất đúng.
“Chẳng phải thất hoàng tử thanh cao khí tiết lắm sao? Từ bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-loi-ha-tuyet/2614471/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.