....
Tháng 11 sang, thời tiết cũng chưa có gì biến đổi hẳn. Hôm nay trời hơi âm u. Có lẽ sẽ mưa. Nhưng chẳng vì biết trước sẽ mưa mà cô cầm theo ô. Mặc chiếc quần bò bó trơn màu xám, đi đôi dép sandal đế xuồng đơn giản. Mặc một chiếc áo len màu trắng co giãn, cổ rộng hở xương quai xanh, tay áo dài. Tóc buộc cao phía sau bằng nịt. Đeo chiếc cặp sách lên, cô rời khỏi nhà.
Gió rít nhẹ, lá vàng dưới đường dù được quét nhưng vẫn còn thưa thớt, bay lên theo từng đợt gió. Không hiểu tại sao cô lại cảm thấy rất thê lương. Là vì câu chuyện đêm qua có cái kết quá tệ? Hay là bởi vì có chuyện gì đó sẽ xảy ra?
"Bước đi đơn độc trên con đường đông đúc là một điều cực kì cô đơn. Nhìn người ta tay trong tay đi có đôi có cặp. Nhìn người ta vui vẻ cười đùa vang khắp phố... Có lẽ em chưa từng được thử 1 lần như thế... Nhưng nếu như chỉ được thử 1 lần thì người ta hẳn sẽ khát khao về nó lắm. Thôi thì thà cứ như thế, đơn độc mãi, sẽ không có gì đổi thay, không cần phải mong ngóng, không cần phải lo sợ..."
Cô bước vào trường học. Gặp được Tuyết Tuyết từ phía nhà xe đi lại. Vẻ mặt cũng rất buồn, còn không cả nhìn cô.
- Này Tuyết Tuyết..._ Cô vỗ nhẹ vào vai nàng ta.
Có chút giật mình nhưng rồi thấy cô thì lao lại ôm lấy cô.
- Uyển Nhi..._ Giọng nói có chút run rẩy. Và rồi người cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-lanh/2227818/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.