Ngày nghỉ thứ 4, cô đang mê man trong giấc ngủ thì tiếng điện thoại vang lên. Với lấy cái điện thoại rồi nghe máy mà không cần nhìn tên.
- Alo...
- Dạ???
- Anh ấy thì liên quan gì tới con chứ?
- Ha...Mẹ mà cũng có lúc gọi điện kêu con về sao?
-...
Trong lúc cô đang nói chuyện, cửa nhà đã mở ra, một chàng trai bước vào. Cậu cất giày gọn lại, tháo chiếc khăn quàng đặt xuống ghế, nhẹ nhàng đặt đồ ăn lên bàn...
- Thế rốt cuộc ở nhà có chuyện gì?_ Cô hỏi tiếp.
- À... Biết thế.
- Mẹ tự tìm anh con đi.
- Không, Aaa.... Thôi được rồi, để con ngủ đã, lát con tìm anh đấy cho mẹ.
...
Cô tắt máy, lại nằm xuống giường, cuộn mình trong chăn ấm đệm êm mà ngon lành ngủ một giấc.
Lâm từ tốn đi lại, áp cái tay lạnh lên má cô. Lập tức đôi mắt mở ra to tròn nhìn anh.
- Còn không dậy?_ Giọng anh trầm ấm vang lên.
- Không..._ Cô nói chuyện với anh lại không có khẩu khí lớn như vừa nãy nói chuyện với mẹ.
- Có biết mấy giờ rồi không?_ Anh nhìn cái máy tính trên giường, trong lòng thầm thương xót cho nó. Mặc dù anh có nhiều game máy nhưng chưa bao giờ thâu đêm như cô thế này để chơi cả. Anh chơi chỉ là vì đám bạn rủ lặp team thôi.
Đang tính gọi cô dậy thì cô đã tự bật dậy, dụi dụi mắt vô cùng đáng yêu. Rồi nhìn anh chằm chằm. Anh bất giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-lanh/2227797/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.