Mi mắt nặng trĩu, cô cố gắng mở mắt. Ánh sáng có còn chưa quen khiến cô nheo mắt lại.
- Em tỉnh rồi à?_ Đức từ ngoài phòng bước vào trong, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.
Cô lúc này mới nghĩ lại mọi chuyện. Vội vàng đứng dậy, túm lấy bả vai cậu ta
- Lâm? Anh ấy đâu?
Đức vừa nghe thấy thế, một dòng nước ấm áp lại chạy ra, cậu ngoảnh mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa. Từ từ lấy trong túi ra một phong thư dúi vào tay cô.
- Cái này là nó viết từ lâu rồi. Nhờ anh khi nào nó không còn thì chuyển cho em...
Cô vừa nhìn bức thư trong tay vừa nghe anh ta nói.
- "Không còn", thế nào là không còn nữa??? Anh ấy đâu?_ Cô quát lên.
- Người nhà đưa về rồi... Vừa xong_ Đức mím môi, lắc đầu.
Cô sững lại một giây. Sau đó chân trần chạy ra khỏi phòng. Theo những dòng chữ Exit ra khỏi bệnh viện. Ngoài trời lại ập đến một cơn mưa phùn rát mặt. Trời tối rồi. Hóa ra cô miên man lâu như thế. Nhìn ngang dọc khắp nơi, cô nhận ra Hoàng và Mạnh đang đứng cạnh một cái ô tô. Cô chạy tới, dường như chưa bao giờ khó đi hơn đoạn đường ngắn ngủi này. Nhưng mà chỉ còn cách vài bước thôi thì cái ô tô bắt đầu chuyển bánh.
- Không...không...
- Hoàng...Mạnh...
Cô bước tới cạnh họ, chiếc xe đã xa rồi. Cô định đuổi theo nhưng Hoàng và Mạnh giữ cô lại. Cô ngồi thụp xuống đất. Dưới những hạt mưa phùn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-lanh/2227777/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.