An Dĩ Phong nhớ rõ, trong tiểu thuyết kiếm hiệp có một vị đại hiệp nào đó từng nói như thế này: Không bị người giết, sẽ không hiểu được bị giết thống khổ cỡ nào.
Nếu có cơ hội, hắn nghĩ sẽ nói cho người này, nếu không giết người, cũng sẽ không hiểu giết người thống khổ cỡ nào.
Nhiều năm qua đi, trong mỗi cơn ác mộng vẫn hiện lên lần đầu giết người của hắn. Một người đàn ông quằn quại nắm lấy áo hắn, khẩn thiết cầu xin, trong ánh mắt tất cả chỉ có đau khổ cùng tuyệt vọng ...
Hắn cầm con dao trong tay vung lên, rõ ràng không dùng sức, vậy mà chỉ còn lại chuôi dao lộ ra ngoài.
Máu tươi nhuộm đầy chiếc áo phông trắng, làm cho người ta sợ hãi.
Hắn rút dao, liều mạng đẩy người kia, nhưng đôi tay đó thế nào cũng không chịu buông. Chiếc áo phông trắng bị xé rách.
Trên mặt người đó còn lưu lại vệt máu, lên án tội ác của hắn ...
Một thời gian dài sau, An Dĩ Phong không ra ngoài, hắn bị những ám ảnh ngày hôm đó dằn vặt, rửa thế nào cũng không thể hết mùi máu tanh trên người. Việc làm cho hắn không thể chịu đựng được là, vừa nghe thấy tiếng còi cảnh sát, trong hắn liền dâng lên một cảm giác sợ hãi ...
Sau đó, hắn thích màu đen, nhất là màu đen của da.
Bởi máu của người chết không thể nhuộm hồng màu đen, tay của họ cũng không thể bám lấy mặt da trơn bóng, quan trọng nhất là ... mùi da có thể che dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-lang-cong-hon/2397659/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.