Chương trước
Chương sau
Sau tiết học, chủ nhiệm thúc giục lớp tập thể dục buổi sáng, nhà trường sẽ để người đi kiểm tra nhân số. Khúc Mặc Thương mang theo Lâm Thanh Hàm đi tới, sắc mặt cũng không thể nào hòa hoãn, ngẩng đầu nói với chủ nhiệm: “Lão sư, em đưa cậu ấy đi phòng y tế.”
Lâm Thanh Hàm bị cô nắm tay, Vương Vĩ Hành liếc mắt liền nhìn thấy vết thương của nàng, lập tức dời tầm mắt ho nhẹ.
Khúc Mặc Thương nói gì đó liền đưa Lâm Thanh Hàm đi, Vương Vĩ Hành nhìn hai cô gái rời đi, chột dạ trên mặt biến thành tức giận.
Lâm Thanh Hàm vẫn luôn không dám nói chuyện trong lớp, lúc đi ra cửa thấp giọng nói: “Tôi không đau, không cần đến phòng y tế.” Đến đó lại tốn tiền, trên người nàng lại không có một xu, qua mấy ngày là tốt rồi, không cần đi.
Khi ngón tay của Khúc Mặc Thương chạm lên, Lâm Thanh Hàm liền hít một hơi, bởi vì đau đớn mà đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Khúc Mặc Thương.
“Không phải không đau sao?” Khúc Mặc Thương lãnh đạm ném xuống một câu rồi trực tiếp đưa nàng đến phòng y tế, kỳ thực tám giờ rưỡi bên này mới làm, nhưng bác sĩ của trường ở trong phòng y tế, cho nên vẫn có người.
Cũng may bác sĩ không có ngủ, đang rửa mặt nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa liền hiểu tình huống, đi tìm một túi nước đá để Lâm Thanh Hàm chườm.
Sau khi giảm bớt cơn đau cùng máu bầm khuếch tán dưới da, lại dùng thuốc iodophor để sát trùng miệng vết thương.
"Không có gì trở ngại, nhưng máu bầm dưới da hơi nghiêm trọng, sẽ đau. Mấy ngày tới đừng để vết thương bị nhiễm trùng, sát trùng thường xuyên. Nếu vết bầm tan chậm thì có thể chườm bằng nước ấm."
Cất iodophor và bông tăm được bác sĩ đưa, sau đó Khúc Mặc Thương mới đưa nàng trở lại. Lâm Thanh Hàm nhìn cô, dọc theo đường đi đều thấp thỏm.
Mặc dù Khúc Mặc Thương đang nhìn phía trước, nhưng dư quang vẫn nhìn Lâm Thanh Hàm, nhìn tiểu bộ dáng của nàng, có chút bất đắc dĩ. Loại tính tình này, rốt cuộc đã trải qua những gì mới trở thành Lâm tổng lạnh nhạt khôn khéo như vậy.
"Được, không có việc gì, lấy cái này về đi. Miệng vết thương của cậu không nhỏ, nhớ sát trùng."
Lâm Thanh Hàm nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Tôi ... hiện tại tôi không có tiền, khi nào có tiền, tôi nhất định sẽ trả cho cậu."
Khúc Mặc Thương nhìn bộ dáng co quắp lại nghiêm túc của nàng, nói: “Được, tôi không vội, có tiền thì trả.” 
Lâm Thanh Hàm co quắp rốt cuộc lộ ra chút ý cười, gật gật đầu, nàng sợ nhất là Khúc Mặc Thương nói không cần phải trả lại.
Khi tiết học bắt đầu, chủ nhiệm Vương Vĩ Hành quét mắt qua lớp một chút, nghiêm nghị nói: "Theo an bài của nhà trường, cuối tuần sau sẽ là kỳ thi hàng tháng, đừng quên ôn tập."
Trong lớp lập tức "A" một tiếng thảm thiết, Vương Vĩ Hành vỗ sách: "A cái gì mà a, tôi đã sớm thông báo rồi, không phải đã quên hết rồi chứ?"
Khúc Mặc Thương nghe thấy cũng sửng sốt, cô hoàn toàn không biết chuyện này, kỳ thi hàng tháng sao? Lịch sử chính trị cùng hóa học nàng chưa có thời gian xem lại, căn bản là không nhớ rõ.
Nhưng chỉ suy xét trong nháy mắt, Khúc Mặc Thương đã sớm bình tĩnh lại, theo cái nhìn của cô thì kỳ thi hàng tháng không tốt cũng không thành vấn đề.
Mặc dù đã được thông báo từ lâu, nhưng tin tức vẫn còn ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ, lớp ít đùa giỡn hơn rất nhiều. Trong lớp có nhiều học sinh giỏi, đã chiếm hết năm hạng toàn trường, còn năm hạng là những lớp còn lại.
Lại tới giờ ăn trưa, Xa Giai Di lôi kéo Trần Dao đi xếp hàng, Khúc Mặc Thương mang theo đồ ăn đi tới trước mặt Lâm Thanh Hàm: "Cùng đi đi, sắp thi rồi, buổi trưa tôi với cậu nói chuyện ôn tập một chút."
Lâm Thanh Hàm cầm hộp cơm của mình, do dự một lát liền đi theo, Khúc Mặc Thương đã biết gia cảnh của nàng thế nào, nàng tin cô sẽ không giễu cợt mình, chỉ là có chút thẹn thùng mà thôi.
Nàng chậm rãi đi theo Khúc Mặc Thương hâm nóng đồ ăn, Khúc Mặc Thương chỉ ở một bên chờ, không để ý nàng ăn gì, cũng làm nàng thả lỏng rất nhiều.
Sau khi chọn chỗ ngồi, Khúc Mặc Thương mở đồ ăn ra, sau khi lò vi sóng làm nóng, đồ ăn lạnh trở nên nóng bỏng, vì thế mùi hương cũng tỏa ra. Đồ ăn đầy hộp cơm, hai mặn hai chay thập phần mê người.
Lâm Thanh Hàm vuốt vuốt ngón tay, cổ họng vô thức nuốt xuống, sau đó cẩn thận mở hộp cơm màu trắng, bên trong có một lớp dưa chua màu nâu sẫm, không đẹp mắt nhưng lại có một mùi hương mằn mặn, mặt khác trong túi còn có một hộp thủy tinh nhỏ, vặn ra bên trong là hai khối chao.
Khúc Mặc Thương liếc mắt nhìn một cái, sau đó cau mày nhìn hộp cơm tràn đầy đồ ăn của mình, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Cậu có thể ăn không?”
Lâm Thanh Hàm sửng sốt: “A?”
Khúc Mặc Thương giải thích: “Lượng cơm của cậu bao nhiêu?"
Mặt Lâm Thanh Hàm đỏ bừng, nhìn cơm trắng đã chiếm hơn nửa hộp, nhỏ giọng nói: "Cũng không nhiều, chính là ..."
Hai mắt Khúc Mặc Thương sáng lên, nhìn đồ ăn của mình: "Dì Hoàng luôn sợ tôi ăn không đủ, mỗi lần đều chuẩn bị rất nhiều, tôi thật sự ăn không hết. Nhưng mà không ăn hết thì lại quá lãng phí.”
Lâm Thanh Hàm chớp chớp mắt, nói "Hai cậu ấy có thể ăn cùng cậu."
Khúc Mặc Thương rũ mày, nhàn nhạt nói: "Lúc trước ăn vô độ, gần đây tăng ba cân, bọn họ đều trách tôi." 
Thanh âm của cô có chút buồn, Lâm Thanh Hàm có thể nghe ra, mím môi cười. Tóc mái của cô gái hơi nghiêng, hiện tại đối mặt với Khúc Mặc Thương không có rũ đầu cùng ánh mắt vô thần như ngày thường, nụ cười này làm cho đôi mắt lộ ra ánh sáng nhỏ vụn, thuần khiết lại xinh đẹp, là nụ cười đơn thuần đã lâu Khúc Mặc Thương không nhìn thấy, còn mang theo hương vị ngây ngô của thiếu nữ.
Khúc Mặc Thương nhìn nàng hồi lâu, Lâm Thanh Hàm nhanh chóng thu liễm nụ cười, ngượng ngùng nhìn cô: "Sao... sao vậy?"
Khúc Mặc Thương nâng cằm lên, nhìn nàng một vòng: "Cậu gầy như vậy, khẳng định sẽ không sợ béo, cậu giúp tôi ăn một phần được không?"
Lâm Thanh Hàm đột nhiên có chút bối rối, nàng đã gặp qua rất nhiều người ác ý bắt nạt nàng, cũng đã gặp qua rất nhiều người lấy hảo ý để nàng trợ giúp, nàng liền theo bản năng cho rằng Khúc Mặc Thương đang cố ý tiếp tế cho nàng. Cho dù loại trợ giúp này giữ gìn tự tôn của nàng, nhưng nàng lại không có cách nào an tâm thoải mái tiếp nhận, đặc biệt người kia chính là Khúc Mặc Thương.
Tựa hồ Khúc Mặc Thương đã phát giác được, ánh mắt cô dừng ở dưa muối có màu sắc không tốt bao nhiêu, lại liếc nhìn hai khối chao, nói: "Đây đều là nhà cậu tự làm sao?"
Lâm Thanh Hàm không biết làm sao, nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, mẹ tôi tự làm dưa muối với chao.” Nói xong nàng có chút xấu hổ, dù sao ở trường học những thứ này vẫn lộ ra keo kiệt cùng bủn xỉn.
“Tôi rất ít ăn những thứ này, ba mẹ tôi sẽ không cho dì Hoàng làm.”
Cô vừa nói vừa cắn đũa trên tay nhìn Lâm Thanh Hàm: “Tôi có thể nếm thử không?”
Người đối diện cột tóc đuôi ngựa, nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt trầm tĩnh ngày thường lúc này lại lộ ra chút ngượng ngùng. Đây có lẽ là lần đầu tiên Lâm Thanh Hàm nhìn thấy cô như vậy, lập tức phát ngốc, sau khi lấy lại tinh thần liền gật gật đầu.
Khúc Mặc Thương duỗi đũa gắp một ít, bỏ vào miệng chậm rãi nhai, Lâm Thanh Hàm siết chặt đôi đũa, nhìn chằm chằm Khúc Mặc Thương một lúc, giống như thứ nhét vào miệng cô không phải dưa muối mà là trái tim của nàng.
Món dưa muối này nhìn có vẻ khó coi, nhưng hương vị lại rất ngon, có vị chua chua mặn mặn, mùi thơm dịu nhẹ, tuy không kèm theo thịt nhưng càng ăn càng thấy ngon, thích hợp làm món khai vị.
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Lâm Thanh Hàm, cô nhấp môi cười: “Ngon lắm.”
Nói xong lại gắp thêm một ít, ăn với cơm trắng thật sự rất thơm ngon. Lâm Thanh Hàm không động đũa, thỉnh thoảng nhìn Khúc Mặc Thương gắp đũa vào bát của nàng, trên má ửng hồng bị ý cười hòa tan, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn Khúc Mặc Thương, không ai có thể bỏ qua vui vẻ cùng thỏa mãn của cô.
Ngoài dưa muối, hai khối chao Lâm Thanh Hàm mang đến cũng bị Khúc Mặc Thương ăn hết, phải nói mặc dù có ngụy trang nhưng mùi vị của món chao này quả thực rất chính tông. Đối với Khúc Mặc đã ăn nhiều món ngon nhiều năm mà nói rất mới lạ.
Nhìn thấy hộp cơm của Lâm Thanh Hàm hầu như chỉ còn lại cơm trắng, Khúc Mặc Thương như mới tỉnh lại từ trong trong mộng, cô sờ lên bụng mình, có chút xấu hổ nói: "Sao cậu không ngăn tôi lại? Tôi ăn gần hết rồi."
Lâm Thanh Hàm cười thành tiếng, lại vội vàng cúi đầu, gắp chao ăn cơm: "Cậu thích là được rồi."
Nói xong, trong hộp đã có hai cái cánh gà, Khúc Mặc Thương nghiêm túc gắp đồ ăn trong hộp qua cho nàng: “Tôi ăn hết đồ ăn của cậu rồi, cũng không thể cho cậu ăn cơm trắng, hơn nữa cậu không ăn thì tôi phải bỏ đi.” 
Lâm Thanh Hàm chớp chớp mắt, không nói được tư vị trong lòng, Khúc Mặc Thương lại rất đạm nhiên, nhẹ giọng nói: "Đồ ăn nhà cậu làm thực sự rất ngon. Tôi đã lén ăn dưa muối vài lần, nhưng không có hương vị như vậy. Vậy về sau tôi chia đồ ăn cho cậu một ít, cậu cũng chia cho tôi một ít, được không?"
Lâm Thanh Hàm còn chưa nuốt thức ăn trong miệng, phồng má vội vàng lắc đầu, sau đó chật vật nhanh chóng nuốt xuống: "Nếu cậu thích, tôi sẽ mang cho cậu một ít. Đây cũng không phải là thứ gì tốt, không thể chiếm tiện nghi của cậu, hơn nữa... cậu... đã giúp tôi rất nhiều, chỉ là một chút dưa muối mà thôi."
Khúc Mặc Thương lắc đầu: "Nơi nào chỉ là một chút dưa muối, tuy thứ này rẻ tiền nhưng không thể cho là cậu chiếm tiện nghi của tôi được, lại còn khó có hương vị này. Quyết định như vậy đi, về sau tôi cũng sẽ không cần phải nhọc lòng dì Hoàng chuẩn bị quá nhiều đồ ăn cho tôi nữa."
Bởi vì Khúc Mặc Thương chủ động yêu cầu đồ ăn nhiều một chút mà Dì Hoàng cao hứng không thôi, đột nhiên ở trong phòng hắt xì một cái, xoa xoa chóp mũi, cúi đầu tiếp tục đan áo, không biết mình đã trở thành "đầu sỏ gây tội" ở trong miệng người nào đó.
Sơ trung có một tiếng rưỡi nghỉ trưa, khi trở lại phòng học, Khúc Mặc Thương dựa vào ghế, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Thanh Hàm, cho đến khi nàng ngoan ngoãn dọn dẹp bàn úp mặt đi ngủ mới thu hồi tầm mắt, khóe môi khẽ câu lên, cũng thật nghe lời a.
Buổi sáng hôm đó, hai người cùng đồng hành tựa hồ bắt đầu, mấy ngày tiếp theo, Xa Giai Di và Trần Dao sẽ theo Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm về nhà.
Nhưng dạo gần đây Lý Tư Dĩnh an tĩnh hơn rất nhiều, nghe nói nam sinh mà cô ta thích cùng một nữ sinh rất thân mật, gần đây lại nháo long trời lở đất.
Kỳ thi hàng tháng sắp đến, Trần Dao và Xa Giai Di cũng rất căng thẳng, cuối tuần không đi chơi nên mà tập trung ôn luyện, chuẩn bị cho kỳ thi. Mà Khúc Mặc Thương vừa ôn tập ngữ văn vừa giúp Lâm Thanh Hàm chỉnh sửa lại bài tập và bổ sung kiến thức cần thiết.
Môn văn của Lâm Thanh Hàm không kém, mà môn vật lý và toán học đều yếu kém, hai môn này là nghiêm trọng nhất. Đó cũng là trọng điểm muốn bổ sung kiến thức, chỉ trong mấy ngày, tin nhắn hai người đã tích lũy được gần một nghìn.
Cuối cùng câu hỏi hàm số bậc hai là nhược điểm của Lâm Thanh Hàm, mười hai phần nhiều nhất là được bốn phần, Khúc Mặc Thương tổng kết vài ví dụ mẫu cho nàng, giảng các bước giải khác nhau, phân tích các câu hỏi nàng làm sai lại một lần.
Xa Giai Di và Trần Dao nhìn người đang cuối người đứng bên cạnh Lâm Thanh Hàm, liếc mắt nhìn nhau. Xa Giai Di chua chát nói: “Cũng không có giúp chúng ta ôn tập, chỉ nhớ đến tiểu tức phụ của bản thân.”
Trần Dao nghe nàng nói vậy suýt sặc nước miếng, buồn cười trợn mắt nhìn nàng, “Nói bậy bạ cái gì đó?” 
Xa Giai Di véo bài thi, bĩu môi nói: "Cậu xem, mỗi ngày đều chở Lâm Thanh Hàm về, cậu ấy ở phía sau đều ôm eo Mặc Thương, chẳng phải rất giống tiểu tức phụ sao, còn thích đỏ mặt, chậc chậc." 
Sau khi nói xong, nàng bóp giọng nói nói với người đang giảng bài: "Ủy viên học tập đại nhân a, người ta cũng không biết làm bài này, ngài dạy cho người ta với."
Nàng dùng ngữ làm yêu chọc đến đồng học xung quanh cười vang, Lâm Thanh Hàm có chút chấn kinh, hoảng loạn nhìn Khúc Mặc Thương lại không biết ứng đối như thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.